...
Giang Mục Dã cao hơn một mét tám, nếu là trong nước thì “một cô gái” cao như vậy sẽ khiến người ta khiếp sợ. Nhưng ở Mỹ thì những cô gái có chiều cao như thế này cũng không phải ít, rất nhiều siêu mẫu cấp có bậc nữ thần trong giới cũng đạt đến chiều cao như vậy, hơn nữa những siêu mẫu theo con đường nữ thần đó thì đều có điểm chung là… ngực sân bay.
Giang Mục Dã tuy giả gái nhưng cũng không độn thêm ngực, đây cũng chính là dáng người vốn có của Giang Mục Dã. Anh chàng nhận vai này thì cũng chỉ cần giảm đi ít cân nhưng như vậy thôi cũng đã mang đến hiệu quả rất tốt, thể hiện được cái sự tinh tế của nét đẹp nam nữ khó phân.
Hiện giờ Giang Mục Dã thấy Orlando đứng chềnh ềnh ngay trước cửa mà vẻ mặt Ninh Tịch lại tỏ vẻ bất đắc dĩ thì đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo chút kiêu ngạo liếc xéo qua Orlando một cái rồi nhìn về phía Ninh Tịch nói: “Đạo diễn gọi bà đấy!”
“Ừ ừ ừ! Tôi đến ngay đây! Tiền bối Orlando, tôi phải đi trước đây, hôm khác nói sau nhé!” Ninh Tịch cứ như được tìm được đường sống trong chỗ chết mà phi theo Giang Mục Dã.
Hai người đi hơi xa một chút thì Giang Mục Dã giận dữ cảnh cáo Ninh Tịch: “Bà cách xa cái tên kia một chút! Tên đó chính là playboy hư hỏng có tiếng trong giới đấy!”
Ninh Tịch nghe vậy thì giật giật khóe miệng lẩm bẩm: “Không ngờ cũng sẽ có ngày lại nghe được những lời như vậy thốt ra từ miệng ông…”
Dù sao thì ai kia cũng chính là một thành viên trong cái đám đàn ông trăng hoa xấu xa đó!
“Đang nói chuyện nghiêm túc với bà đấy, có nghe không hả? Cái tên này cực thích gạ gẫm mấy nghệ sĩ Trung Quốc đấy! Chắc chắn có mưu đồ gì với bà rồi!” Giang Mục Dã trừng mắt nhìn cô.
Ninh Tịch gật đầu như giã tỏi: “Biết biết, dù sao mấy hôm nữa tôi cũng về nước rồi, tránh mấy ngày này là xong!”
Ninh Tịch nói xong thì nhìn chằm chằm Giang Mục Dã rồi ôm ngực, tỏ vẻ bối rối nói: “Baby à, đừng nhìn tôi như vậy mà! Quyến rũ quá đi!”
“Ninh Tiểu Tịch, có tin tôi đập chết bà không! Bà dám nói một câu nữa thử coi!” Lông Vàng nào đó bị tròng ghẹo thì lập tức xù lông lên.
“Ôi trời ạ, sao mà càng tức giận lại càng đáng yêu thế này!”
“Ninh Tiểu Tịch! Có bản lĩnh thì đừng có chạy!!!” Giang Mục Dã tức rồ người định đuổi theo “kẻ tội đồ” thì đột nhiên cảm thấy một ánh mắt nóng bỏng rơi vào người mình, nhưng khi anh ta xoay người lại thì chẳng nhìn thấy ai nên chỉ đành khó hiểu mà thu mắt lại.
…
Bên đoàn làm phim vừa thu xếp xong xuôi mọi chuyện, Ninh Tịch thu thập đồ đạc xong liền đi ra ngoài.
Vừa mới tới bãi đỗ xe thì cô lại nhìn thấy Orlando, dường như anh chàng này đã chờ cô rất lâu rồi.
Ninh Tịch thật muốn thắt cổ chết luôn…
“Cái kia, tiền bối Orlando, ngày kia tôi…”
“Tịch Tịch!!!” Không đợi Ninh Tịch nói xong thì Orlando đột nhiên nắm lấy tay cô, vẻ mặt kích động của anh ta cứ như thể đang chìm đắm trong một thế giới toàn các cô em.
“Ớ, sao thế?” Ninh Tịch bị bộ dạng của Orlando dọa cho chết khiếp.
“Bông hồng đen vừa nãy! Bông hồng đen vừa nãy là ai!!!”
“Hả? Hoa hồng đen?”
Cái khỉ gió gì thế! Ninh Tịch chả hiểu ra làm sao.
“Chính là người vừa nãy, tóc đen dài, áo khoác đen với quần da!” Orlando kích động quơ tay múa chân miêu tả lại.
“A… anh nói người lúc nãy… à?”
Chẳng lẽ Orlando đang nhắc tới Giang Mục Dã?
“Đúng, chính là cô ấy! Mũi cao, làn da mịn màng, ánh mắt linh động và cả đôi môi xinh đẹp ấy nữa… hôn lên thì tuyệt biết bao nhiêu…”
Ninh Tịch thấy Orlando càng nói càng đi theo chiều hướng kỳ quái thì đầu đầy hắc tuyến, sao cô cứ có cảm giác… là lạ chỗ nào thế nhỉ. Còn đang thầm nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng hô phấn khởi của Orlando: “Tịch Tịch! Tôi lại rơi vào tình yêu rồi! Tôi đã yêu Bông hồng đen kia mất rồi!”
Ninh Tịch: “…”
Cô vừa nghe thấy cái gì? Tai của cô… điếc rồi sao…
...