...
“Ông chủ Phùng? Ông ta đưa chúng ta cái này để làm gì?”
“Nhờ phúc của chị đó, lần này khách sạn bọn họ tiết kiệm được không ít tiền quảng bá đâu! Chỉ đưa chị một cái thẻ mà thôi, cũng chẳng đáng là bao!”
Ninh Tịch thở dài, chuyện đêm nay chẳng có cách nào giải thích được với ai, nên chỉ có thể âm thầm chấp nhận: “Được rồi, vậy em giữ đi!”
“Hả, em giữ?” Tiểu Đào kinh ngạc
“Đương nhiên rồi, sau này những chuyện thế này của chị chẳng phải nhờ bà quản gia em sắp xếp sao, toàn bộ giao cho em!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Đào đỏ bừng, lập tức nhét thẻ vào túi xách: “Vậy… vậy em giữ giúp chị!”
…
Châu Giang Đế Cảnh.
Sau khi về căn hộ thì Ninh Tịch chẳng làm bất cứ cái gì, việc đầu tiên chính là ngã bệt lên giường.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi…
Từ hôm qua đến vẫn luôn phải đề tâm cao độ cảnh giác mọi thứ xung quanh nên lúc này cả người Ninh Tịch cũng chẳng còn chút sức lực nào.
Đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Nhất thời Ninh Tịch cảm thấy sụp đổ, đã trễ thế này rồi còn ai đến nữa!
Kệ má nó!
Ninh Tịch nằm im trên giường không nhúc nhích, kết quả là tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên không chịu dừng, cứ như là đang muốn đòi mạng vậy.
Không còn cách nào khác, Ninh Tịch chỉ có thể xị mặt đi ra mở cửa.
Vừa mới tới phòng khách đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất gợi đòn:
“Tiểu Tịch Tịch! Tiểu Tịch Tịch! Mở cửa! Mau mở cửa! Tiểu Tịch Tịch! Mau hé cửa ra một chút đi mà!”
Ninh Tịch kéo cửa ra, gân xanh trên trán nhảy tưng tưng nhìn Lục Cảnh Lễ: “Nhị thiếu! Đừng có gào nữa! Tối thế này rồi anh làm cái gì vậy?”
Lục Cảnh Lễ nhanh chóng lách vào gào thét: “Tiểu Tịch Tịch! Cô hot rồi!”
Ninh Tịch câm nín liếc anh ta một cái: “Anh mới nổ1!”
1 Hot = nổ
Lục Cảnh Lễ đi qua đi lại trong phòng khách tìm gì đó, sau đó bắt đầu bắn rap: “Mẹ nó tiếc chết mất tiếc chết mất, tiếc đến tím cả ruột!”
Ninh Tịch nhéo mi tâm: “Đừng có mà vòng vo! Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lục Cảnh Lễ đau khổ ôm đầu: “Tôi muốn nói là sao tối nay tôi phải tham gia cái bữa tiệc doanh nhân nhàm chán đó chứ! Kết quả lại bỏ lỡ một vụ hot như vậy! Bây giờ chỉ có thể đau đớn kiếm video trên mạng xem lại!”
Ninh Tịch bó chiếu: “Đương nhiên là vì bữa tiệc doanh nhân nhàm chán đó có thể kiếm rất nhiều tiền! Bát quái sao quan trọng bằng tiền!”
Lục Cảnh Lễ phản bác: “Tiền làm sao quan trọng bằng bát quái!”
Ninh Tịch: “… okay, tôi quên mất anh là thổ hào! Tiền đối với anh chỉ là một con số, sao quan trọng bằng tin bát quái!”
Lục Cảnh Lễ nhăn nhó ôm tim mếu máo: “Mà… mà… tối nay còn có Danial! Còn có Thái Phụng Hiền! Muốn ăn một bữa cơm do hai Đại thần nấu khó cỡ nào cô biết không hả? Thế mà tôi lại bỏ lỡ! Bỏ lỡ! Không những một mà còn bỏ lỡ tận hai! Trái tim tôi tan nát rồi, tôi không muốn sống nữa!”
Ninh Tịch giật giật khóe miệng: “Vậy đúng ra anh nên bay tới khách sạn Hoàng Tước chứ, nhỡ đâu còn kiếm được chút cơm thừa canh cặn thì sao! Chạy tới đây làm cái gì?”
Lục Cảnh Lễ không lên tiếng, ai oán nhìn cô chằm chằm.
Ninh Tịch bất đắc dĩ nhéo mi tâm một nữa: “Được rồi được rồi! Ông chủ của tôi! Tôi biết ông không đến lại biết ông thích ăn ngon nên cố ý giữ lại cho ông một phần rồi!”
Ninh Tịch nói xong lôi một chiếc hộp điểm tâm tinh xảo từ trong tủ lạnh ra: “Những món khác không thể mang về, chỉ có thể cầm về hộp bánh khoai lang tím này cho anh thôi!”
...