...
“Cô là ai?” Trang Khả Nhi ngạo mạn nhìn người đột nhiên chạy tới bắt chuyện với mình.
“Thưa cô, vị này chính là bà chủ của chúng tôi đấy ạ!” Nhân viên cửa hàng bên cạnh vội vàng giới thiệu.
“Cô Trang, tôi họ Ninh, đây là danh thiếp của tôi.” Ninh Tuyết Lạc đưa một tờ danh thiếp ra rồi liếc mắt nhân viên đứng bên cạnh nói: “Cô Trang, chỗ quần áo này tôi xin tặng miễn phí ạ.”
Trang Khả Nhi nghe vậy thì cau mày: “Ý của bà chủ đây là gì?”
Ninh Tuyết Lạc cười nói: “Cô Trang thích quần áo của History chính là vinh hành của chúng tôi, chỗ quần áo này xem như là chút lòng thành của tôi! Việc những bộ quần áo này đến tay những người thích hợp mới là việc khiến tôi hài lòng nhất!”
Lúc này, Ứng Phương Lâm và Kim Huyên Huyên lại đang nhỏ giọng thì thầm bên cạnh: “Cô Trang… Trang nào? Nhiều quần áo như thế, cộng lại cũng phải đến mười vạn ấy chứ, Ninh Tuyết Lạc tặng không cô ta thật ư?”
“Họ Trang… Không phải là vị thiên kim nhà họ Trang nổi danh khắp Đế Đô đó chứ?”
Kim Huyên Huyên nghĩ nghĩ rồi liền chớp thời cơ bước lên nói: “Cô Trang, cũng khó trách cô lại thích quần áo của History, khí chất của cô khá cổ điển, mặc đồ này đúng là quá hợp rồi còn gì!”
Nghĩ đến việc có cơ hội quen biết với thiên kim của thế gia đẳng cấp nhất Đế Đô, Ứng Phương Lâm cũng không chịu yếu thế: “Đúng vậy đấy, bộ màu xanh da trời này chắc chắn sẽ rất hợp với cô.”
“Trong tiệm còn có vài style khác nữa, cô Trang thử một chút xem sao?”
…
Lúc này, Ninh Tịch đã hoàn toàn bị mấy người kia ném ra sau lưng, thấy Trang Khả Nhi mua quần áo, cô cũng không tiện rời đi trước, đành ngồi xuống ghế salon đợi Trang Khả Nhi mua xong rồi sẽ đi cùng nhau…
Lúc này, nhân viên tiếp đón Ninh Tịch vừa rồi thấy Ninh Tịch còn ngồi đó không chịu đi, lại nghĩ đến lúc nãy mình mải cãi cọ với Ninh Tịch nên mới bị người khác cướp mất đơn hàng của Trang Khả Nhi, đã tức lại càng tức hơn.
Nhưng mà khách quý lại đang ở đây, cô ta cũng không thể ồn ào đuổi người được thế nên chỉ có thể lườm Ninh Tịch với ánh mắt khinh thường.
Ninh Tịch thì không chút để ý ngồi im ở đó, ngước mắt nhìn về phía Trang Khả Nhi, trông khá giống hình ảnh một chàng trai đợi bạn gái mình mua quần áo vậy.
…
Sau một lúc khá lâu thì Trang Khả Nhi cũng mua xong quần áo rồi.
“Cô Trang, quần áo của cô đã đóng gói xong rồi ạ.” Nhân viên cửa hàng sắp xếp lại từng túi lớn túi nhỏ.
“Được rồi.” Trang Khả Nhi gật đầu.
Ninh Tuyết Lạc nhìn đống quần áo kia thì thân thiết mở miệng: “Hình như hơi nặng, cô Trang hay là để lát nữa tôi bảo người mang tới nhà cho cô nhé.”
“Không cần.” Trang Khả Nhi từ chối thẳng thừng: “Mặt khác, cảm ơn ý tốt của bà chủ, nhưng không có công thì không dám hưởng lộc, không cần phải miễn phí đâu.”
Ninh Tuyết Lạc vốn chỉ muốn kết giao với Trang Khả Nhi, vừa rồi lúc trò chuyện đã đạt được mục đích rồi. Cô ta cũng biết rằng với tính cách của Trang Khả Nhi thì sẽ không dễ gì nhận quà của người khác vì thế cũng không ép buộc nữa mà bảo nhân viên giảm giá: “Hoan nghênh cô Trang lần sau lại tới, nếu có mẫu mới tôi nhất định sẽ bảo nhân viên giữ lại cho cô!”
Ninh Tuyết Lạc đang chuẩn bị đưa người ra khỏi cửa thì lại thấy Trang Khả Nhi không đi ra ngoài mà lại đi về phía sau lưng cô ta.
“Tiểu Tịch!”
“Mua xong rồi à?” Ninh Tịch ngẩng đầu, mỉm cười hỏi.
Trang Khả Nhi gật đầu liên tục, sau đó lại đột nhiên nhét một đống túi lớn túi nhỏ trong tay cho Ninh Tịch: “Tặng cậu!”
“Hửm?” Ninh Tịch thấy thế liền sửng sốt: “Tặng mình?”
Trang Khả Nhi có vẻ ngại ngùng mím môi lại, ánh mắt lấp lánh hệt như một đứa trẻ chờ mong được khen: “Ừm, tặng cho cậu! Không phải là cậu thích nhãn hiệu này sao?”
...