Chương 634: Bao nuôi Lục Đình Kiêu?


...

Ban đêm.

Sau khi đưa Ninh Tịch và Tiểu Bảo về Châu Giang Đế Cảnh, Lục Đình Kiêu không lập tức về biệt thự mà lại gọi điện hẹn Lục Cảnh Lễ tới quán bar.

“Anh, anh mà cũng hẹn em đi bar cơ đấy! Em còn tưởng em nghe nhầm ấy chứ!”

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Lục Đình Kiêu ẩn trong bóng tối, sau một hồi im lặng thì bất chợt mở miệng: “Có thể có một khả năng.”

“Khả năng gì?” Lục Cảnh Lễ chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

“Ninh Tịch… đã di tình biệt luyến1 rồi.”

1Di tình biệt luyến: Yêu một người nhưng sau đó lại không yêu nữa mà có tình yêu mới.

Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì mở to mắt: “Hả? Cô ấy chuyển sang yêu ai?”

Lục Đình Kiêu: “Anh.”

“Phì…” Lục Cảnh Lễ suýt chút nữa là phun hết rượu trong miệng ra: “Khụ khụ, sao anh lại nghĩ như thế?”

Lục Đình Kiêu: “Cảm giác.”

Lục Cảnh Lễ gãi gãi đầu: “Anh, có phải hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

Giữa hai chân mày của Lục Đình Kiêu như có làn sương mù dày đặc không tài nào xua nổi: “Hình như cô ấy nói… thích anh.”

“Cái gì!!!!!! Tiểu Tịch Tịch nói thích anh???” Lục Cảnh Lễ kích động được một nửa thì ngừng lại: “Không đúng, tại sao anh lại nói là hình như?”

“Ở công viên trò chơi, lúc bắn pháo hoa, dường như cô ấy nói gì đó với anh nhưng lúc đó ầm ĩ quá nên anh không nghe được.” Lục Đình Kiêu chau mày.

Lục Cảnh Lễ kích động: “Đệch đệch đệch đệch! Nhưng anh biết đọc khẩu hình mà! Thế nên anh biết cô ấy nói gì đúng không?”

“Khẩu hình không chính xác được 100%, huống chi tình cảnh lúc đó rất hỗn loạn.”

Quan trọng nhất là, việc này quá không có khả năng.

Lần đầu tiên anh không chú ý tới, lần thứ hai cô lại nghiêng người lại, anh không nhìn thấy được, chỉ một cái liếc vội làm sao mà dám khẳng định được.

Thế nên điều khiến anh hoài nghi nhất thật ra cũng không phải là lúc đó cô nói gì mà là ánh mắt của cô lúc đó.

Lúc ấy, ánh mắt cô nhìn anh quá động lòng người, dường như đang biết nói vậy.

Từ trong đôi mắt đó, anh nhìn thấy được thứ mà mình ngay đến cả nghĩ cũng không dám.

“Anh, em nghĩ hay là thế này đi, đợi Tiểu Tịch Tịch về thì anh thăm dò cô ấy thử một chút xem!”

Lục Đình Kiêu hiếm khi đồng ý với đề nghị của Lục Cảnh Lễ: “Ừ.”

Anh quả thật cũng rất muốn biết đáp án.

***

Từ sau khi tới công viên trò chơi về, sáng sớm hôm sau Ninh Tịch đã an vị trên chuyến bay ra nước ngoài.

Sau mấy ngày bôn ba liên tục, cuối cùng đoàn phim cũng tới địa điểm tuyên truyền cuối cùng, thủ đô nước X, thành phố Dibu.

Vì nơi đây cũng không phải là thành phố quan trọng nhất, mọi người lại vất vả lâu như thế nên người tình nguyện đi cũng không nhiều lắm, trong số các diễn viên có nhiều cảnh quay thì chỉ có mình Ninh Tịch chủ động xin đi giết giặc, điều nay khiến cho Quách Khải Thắng cảm động đến nơi nước mắt.

Từ đầu tới cuối vẫn chịu khó phối hợp đi tuyên truyền chứ không chạy theo danh tiếng như diễn viên khác, diễn viên như thế thì có đạo diễn nào mà không thích chứ, thậm chí ông còn đang chuẩn bị xây dựng một vai diễn trong một bộ phim mới dành riêng cho Ninh Tịch, nhân vật nữ chính phải là cô mới được.

Giang Mục Dã cũng không biết có phải là lương tâm đột nhiên thức tỉnh hay không, vốn chẳng mấy khi theo đoàn đi tuyên truyền lại đi theo tới điểm tuyên truyền cuối cùng này.

Ngủ một giấc đã gần tới lúc xuống máy bay, Giang Mục Dã tháo bịt mắt, vừa nghiêng đầu liền thấy Ninh Tịch đang xem kịch bản dưới ánh đèn, bèn nói: “Ninh Tiểu Tịch, bà dính phải máu gà à, sao liều mạng thế!”

Ninh Tịch thấy sắp hạ cánh bèn khép kịch bản, liếc Giang Mục Dã, nhướn mày nói: “Không liều mạng thì sau này làm sao bao nuôi Lục Đình Kiêu được?”

Giang Mục Dã: “…”

Bao nuôi Lục Đình Kiêu…

Có phải mục tiêu này hơi lớn quá rồi không?

...