...
Tên thủ hạ vội vã trả lời: “Lúc tối, tôi đang đi tuần thì đột nhiên phát hiện trước cửa có người, cẩn thận quan sát một chút thì phát hiện là Hắc Long…”
Vân Thâm híp hai tròng mắt lại: “Ý mày là… tự dưng Hắc Long xuất hiện trước cửa?”
“Vâng ạ!”
“Có người nào của chúng ta ra tay không?”
Gã thủ hạ cau mày trầm ngâm nói: “Lúc đầu tôi cũng cho là người của chúng ta, nhưng điều tra lại thì sau khi ngài hạ lệnh bọn họ cũng đều buông tha chuyện này! Chắc không có ai dám tự tiện hành động mới đúng! Lão Đại, ngài nói xem có phải Hắc Long tự mình trốn được không?”
Vân Thâm liếc tên đàn em một cái: “Hừ, tự trốn được? Mày trốn thử cho tao nhìn coi?”
“…” Tên đàn em sợ run, lập tức ngậm miệng.
Đến ngay cả Phong Tiêu Tiêu còn không tiếp cận được chỗ giam Hắc Long để cứu người, thậm chí còn suýt nữa nộp cả mạng mình luôn. Mà giờ Hắc Long đã bị chỉnh đến mức gần hấp hối thì sao có thể tự mình trốn ra được.
“Người đâu?” Vân Thâm hỏi.
“Ở trên lầu ạ, vẫn còn đang hôn mê.”
“Tỉnh thì lập tức báo tao.”
“Vâng!”
Vân Thâm nghiêng đầu nhìn về phía Đường Dạ vẫn đang im lặng suốt nãy giờ, liền bước tới gần quàng tay lên bả vai Đường Dạ: “A Dạ, nghĩ gì thế?”
Đường Dạ phục hồi tinh thần lại như có điều suy nghĩ nói: “Chỉ là tôi cảm thấy chuyện này hết sức kì quặc! Hắc Long không thể nào tự mình trốn ra nhưng cũng không phải là do người của chúng ta ra tay cứu, này là thế nào…”
“Có người ngầm giúp chúng ta?” Tất nhiên Vân Thâm cũng nghĩ tới điểm này.
Đường Dạ nhìn về phía tên thủ hạ phát hiện ra Hắc Long: “Lập tức phái người đi điều tra xem, phía Lục Đình Kiêu hiện giờ có phản ứng gì.”
“Vâng!”
Rất nhanh người bên kia đã truyền đến tin tức.
“Lão Đại, anh Dạ! Bọn em đã dò ra rồi, tối nay bên phía Lục Đình Kiêu bị một kẻ không rõ thân phận đột ngột xông vào cướp đi Hắc Long! Hơn nữa còn không để lại bất cứ dấu vết gì, ngay cả bên Lục Đình Kiêu cũng không biết chuyện này do ai làm! Chắc là bọn họ cho rằng là người của chúng ta ra tay!” Tên thủ hạ vội vã báo cáo.
“Đột ngột xông vào?” Vân Thâm nghe thế thì hơi dài giọng.
Đường Dạ cũng biến sắc, chỗ giam Hắc Long là một nơi bẫy rập trùng trùng điệp điệp, nơi đó chẳng những cần thân thủ tốt mà cũng cần phải có kinh nghiệm cùng kiến thức về các loại bẫy rập cực kì phong phú…
Người có thể đạt được cả hai điều kiện này…
Đường Dạ trầm giọng nói: “Có thể khẳng định được rằng có người đang âm thầm giúp chúng ta! Mà thân phận của người này có hai khả năng, một là, thực lực của người này còn trên cả Phong Tiêu Tiêu! Hai là, bên Lục Đình Kiêu có nội gián nên mới có thể thuận lợi xông vào cứu người.”
Vân Thâm sờ cằm một cái: “Ồ, thật là càng ngày càng thú vị…”
“Đại ca, Hắc Long tỉnh rồi!” Lúc này có người vội vàng chạy tới báo cáo.
Trong một gian phòng trên lầu.
Gã đàn ông nằm trên giường thấy Đường Dạ cùng Vân Thâm thì giãy dụa muốn đứng dậy: “Lão Đại, anh Dạ…”
Đường Dạ đưa tay đè đầu vai gã lại: “Đừng động, nằm im đi! Chỉ có chút chuyện muốn hỏi cậu thôi, người cứu cậu tối nay là ai?”
Hắc Long nghe vậy thì sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải mọi người phái người tới cứu tôi sao?”
“Cậu không thấy người cứu mình?” Đường Dạ cau mày.
Hắc Long cố nhớ lại: “Tôi nhớ lúc đấy tôi đang ngủ, sau đó hình như có người tới gần nhưng tôi còn chưa kịp nhìn xem kẻ đó là ai thì đột ngột mất ý thức! Lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi…”
...