...
Trang Liêu Nguyên vốn còn đang ngồi “hầu” Trang lão gia tử câu cá giải sầu ở gần đó thì nghe Trang Vinh Quang gọi Ninh Tịch tới muốn đọ bắn súng, vì vậy hai người liền hứng thú đi qua.
Lúc hai người đến nơi, Trang Vinh Quang đang hứng chí bừng bừng chém gió tưng bừng với Ninh Tịch: “Chị Tịch, cuối cùng em cũng đã học xong chiêu bịt mắt bắn súng kia của chị rồi đó!”
Cậu chàng vứt lời liền lôi một miếng vải đen ra bịt kín mắt mình rồi giơ súng lên, ngắm ngay vào bia bắn ở đối diện.
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Bắn xong ba phát, bảng điểm bên cạnh nhanh chóng hiện thành tích: 10 điểm, 10 điểm, 10 điểm.
Ninh Tịch nhíu mày, “Không tệ đâu!”
“Thật không thật không???” Thấy Ninh Tịch khen mình, Trang Vinh Quang như thể sắp vểnh đuôi lên trời đến nơi rồi vậy.
“Em đã nói là tiểu gia em đây thiên phú lắm mà! Trước đây chẳng qua em không muốn học thôi, em mà nghiêm túc rồi thì đến em còn tự sợ mình ấy chứ!”
“Thằng nhóc thối, mới có chút thành tích mà đã đắc chí như vậy rồi.” Trang Liêu Nguyên ở phía sau nghiêm mặt quở trách. Có điều, tuy là là giọng điệu quở trách nhưng ánh mắt lại đầy tự hào và vui mừng, đồng thời vẻ mặt lúc nhìn Ninh Tịch cũng đầy cảm kích.
Thằng nhóc nhà họ có được ngày hôm nay đều là dựa vào cô bé này.
Nhìn thấy Trang Tông Nhân và Trang Liêu Nguyên, Ninh Tịch vội vàng lên tiếng chào hỏi sau đó cười nói: “Trong thời gian ngắn mà đạt được thành tích như thế, Vinh Quang quả thật là không tồi đâu ạ!”
Trang Vinh Quang nghe xong lập tức đắc ý hơn: “Ba thấy chưa, ngay cả chị Tịch cũng nói vậy rồi! Chị Tịch, đừng để ý họ nữa! Qua đây, chúng ta tiếp tục nào!”
Hai người luận bàn đọ súng một chốc thì sau lưng bỗng vang lên tiếng gọi non nớt của trẻ con: “Mẹ!”
Vừa nghe thấy giọng của bảo bối nhà mình, Ninh Tịch lập tức để khẩu súng trong tay xuống, vui vẻ quay người lại đưa tay ra ôm chầm lấy cậu nhóc đang lon ton phi tới nhào vào lòng mình: “Con trai ngoan!”
Cả người bánh bao nhỏ vừa thơm vừa mềm, Ninh Tịch cứ ôm mãi mà chẳng muốn buông tay.
Trang lão gia tử nghe được một tiếng “mẹ” liền nhìn về phía bánh sao nhỏ, sau đó đầy ngạc nhiên mà quay sang nhìn Trang Liêu Nguyên ở bên cạnh: “Đứa bé này là…”
Ngay lập tức, phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân trầm ổn, sau đó là một người đàn ông tướng mạo rất giống với cậu nhóc mà Ninh Tịch đang ôm trong lòng cất bước đi tới.
Nhìn thấy Lục Đình Kiêu, không cần Trang Liêu Nguyên trả lời thì Trang Tông Nhân cũng đã đoán được: “Đây chính là cháu trai nhà họ Lục à?”
“Đúng vậy ạ.” Trang Liêu Nguyên trông thấy Lục Đình Kiêu thì sắc mặt lập tức nghiêm lại.
Mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi, Ninh Tịch còn chưa gả qua, sao con trai nhà họ đã gọi Ninh Tịch là mẹ rồi!
“Trang lão tiên sinh, thủ trưởng Trang.” Lục Đình Kiêu chào hỏi hai người, sau đó lại gọi Tiểu Bảo tới: “Qua đây chào mọi người.”
Tiểu Bảo nhìn nhìn Trang Liêu Nguyên, sau đó lại nhìn nhìn Trang Tông Nhân rồi lễ phép chào hỏi: “Chào bác Trang! Chào ông Trang!”
Thấy dáng dấp nhỏ xinh, cộng thêm khuông mặt trắng trẻo mềm mại đáng yêu, ngẩng đầu lên chào mình, vẻ mặt Trang Liêu Nguyên liền mềm đi không ít, nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Sao ông lại cảm thấy thằng bé này khang khác với lúc ông gặp ở bữa tiệc nhà họ Lục nhỉ? Hình như đã hoạt bát hơn.
Còn vẻ mặt của Trang Tông Nhân thì tràn ngập hiền từ, ông duỗi bàn tay thô ráp ra xoa xoa đầu bánh bao nhỏ: “Bé ngoan!”
Cũng chẳng biết có phải là vì lớn tuổi nên phá lệ thích trẻ con hay không, lần đầu tiên trông thấy cậu nhóc này đã khiến ông thích rồi.
...