...
Mạc Lăng Thiên gắng gượng chống đỡ cơn đau đầu của mình, anh lái xe không có mục đích trên con đường cái không có lấy một bóng người.
Đúng vậy…
Tào Lệ Dung chết rồi…
Tử Dao đã giải thích với anh ta rằng sức khỏe của Tào Lệ Dung vốn không tốt mà hoàn cảnh trong trại tạm giam kém quá, không chịu được mới đột tử.
Theo kết quả từ phía pháp y thì đúng là thế thật, không nhìn ra được điều gì bất thường.
Nhưng tại sao lại đúng thời điểm này, làm sao anh có thể tin rằng từ đầu tới cuối chỉ là trùng hợp thôi đây?
Anh không thể không ngừng nghĩ về chuyện này, trong chuyện này Tử Dao đóng vai trò gì…
Trong ấn tượng của anh, cô là một cô gái tự tin phóng khoáng, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà làm ra những chuyện ác độc như thế được?
Mạc Lăng Thiên không ngừng tìm cớ giải vây cho Quan Tử Dao, vụ tự ý điều tra chuyện của Ninh Tịch lần trước là do bố cô ấy đứng đằng sau, lần này chắc chắn cũng là ông ta động tay động chân… chứ Tử Dao không biết gì cả?
Mạc Lăng Thiên cảm thấy dường như linh hồn của mình sắp bị cắt làm đôi rồi, một nửa lựa chon tin tưởng, một nửa lại nghi ngờ cô ta…
Bất giác, anh dừng xe trước khu nhà thấp bé, sau đó u u mê mê đi tới một căn nhà cũ kĩ rồi ra sức gõ cửa…
“Rầm rầm rầm…”
Nương theo tiếng bước chân dồn dập, một cô gái mặc áo ngủ khoác vội cái áo khoác lên hấp tấp mở cửa, trên gương mặt cô đầy vẻ ngạc nhiên, sau đó… dường như đáy mắt cô lóe lên một tia sáng lấp lánh như ánh sao: “Lăng Thiên…”
Trong bóng tối dày đặc, cô gái trước mặt thanh nhã như bông hoa ly, toàn thân toát ra mùi thơm khiến người ta buông lỏng hết tất cả.
Mạc Lăng Thiên cảm thấy mình như một người lữ khách lang thang cả đêm nơi đồng không mông quạnh cuối cùng cũng tìm được đường về nhà. Vì thế nên, sức lực toàn thân anh như bị rút kiệt đi, đổ người về phía trước…
“A…” Cô gái kêu lên một tiếng rồi cuống quýt đưa tay ra đỡ nhưng lại không chịu nổi sức nặng của người đàn ông, cuối cùng cả hai người cùng ngã xuống đât.
Trước khi người đàn ông kia đập đầu xuống đất, cô đã kịp dùng mu bàn tay lót xuống trước, đau đến suýt khóc nhưng vẫn lo lắng hỏi han: “Không sao chứ? Anh ngã có đau không? Mau đứng dậy nào!”
Cô vừa nói vừa cố gắng dìu anh dậy, Mạc Lăng Thiên mờ mịt nhìn cô rồi đột nhiên dùng sức đè cô xuống, một nụ hôn nóng bỏng rơi lên môi cô, lên xương quai xanh, hõm vai…
Cô ra sức đẩy người đàn ông trên người mình ra, nhưng đàn ông sức lớn, lại còn uống rượu… một chân anh ta đè lên đầu gối cô rồi lại khóa chặt hai tay cô trên đầu ngăn không cho cô cử động. Mạc Lăng Thiên dễ dàng chiếm đoạt từng tấc da thịt của cô gái dưới thân mình, anh đưa tay mở cúc áo cô ra, hôn xuống một đường…
***
Tập đoàn Lục Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
“Chủ tịch Quan, ngài không thể vào được, hiện giờ Tổng giám đốc của chúng tôi không tiếp khách! Chủ tịch Quan… Chủ…”
Quan Thụy bỏ qua sự ngăn cản của thư kí, đẩy cửa phòng Tổng giám đốc ra: “Lục Đình Kiêu!!!”
Trước bàn làm việc rộng lớn, người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, liếc nhìn thư kí một cái.
Viên thư kí nơm nớp lo sợ lui ra ngoài rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại.
“Lục Đình Kiêu, cậu có ý gì đây?” Quan Thụy ném mạnh một tờ báo vào mặt Lục Đình Kiêu.
A
...