Chương 1497: Con gái mười tám quả nhiên biến


...

Về đến Đường gia.

Quả nhiên Tôn Lan đã làm cả một bàn thức ăn, Đường Thiện cũng đợi sẵn ở cửa từ sớm, vừa thấy hai người liền đón ngay vào nhà.

So với sự ngượng ngập lần trước, bầu không khí lần này tốt hơn rất nhiều, vì ở xa lâu ngày nên còn hơi khách khí, nhưng cũng không đến nỗi quá lạnh nhạt với nhau.

“Tiểu Tịch đến rồi đấy à, mau vào nhà vào nhà đi con! Ngại quá, lần trước không giữ con ở lại ăn bữa cơm đã để con đi rồi!”

“Không sao ạ, chuyện đơn giản ấy mà, có cần con giúp gì không?”

“Không cần, không cần, con chỉ cần chờ ăn là được rồi, mẹ còn một món canh nữa thôi, sắp ăn ngay được rồi đây!”



Một lát sau, một nhà bốn người lại quây quần bên mâm cơm.

Tôn Lan nhìn dáng vẻ lúc này của Ninh Tịch, có chút xấu hổ: “Con gái mười tám quả nhiên biến, mẹ sắp không nhận ra con nữa rồi…”

Đường Thiện cũng gật đầu cảm thán: “Tiểu Tịch xinh lên nhiều lắm!”

Lần trước cô cải trang nên họ không phát hiện ra điều gì, nhưng lúc này vừa nhìn đã cảm nhận sâu sắc được sự thay đổi của cô, bất luận là tướng mạo hay khí chất, mọi thứ đều thật lạ lẫm.

Nói chuyện khác sợ không được tự nhiên nên mọi người từ từ dồn hết lên chuyện của Đường Nặc, nói đến việc lần này Đường Nặc thi được điểm cao, Tôn Lan và Đường Thiện đều vui mừng vô cùng.

“Thằng nhóc này cứ một mực muốn thi vào trường đại học ở Đế Đô, lần này coi như được thỏa ước nguyện rồi!”

“Đàn ông con trai nên tới thành phố lớn xông xáo mở rộng tầm mắt mà.” Ninh Tịch nói.

Đường Thiện cũng gật đầu lia lịa: “Đúng thế, đúng thế đấy!”

Thấy con trai thi đạt kết quả tốt như vậy, Tôn Lan và Đường Thiện đều vui mừng vì quyết định khi ấy, nếu để Tiểu Nặc đổi nguyện vọng thật vậy đúng là đã làm lỡ dở cuộc đời thằng bé rồi.

“Chỉ là giấy báo nhập học mãi vẫn chưa gửi tới, sốt hết cả ruột…” Đường Thiện nhíu mày nói.

“Ông vội cái gì, giấy báo nhập học có bay mất được đâu?” Tôn Lan sẵng giọng.

Đang nói dở, bà nội của Đường Nặc vội vã chạy tới.

Thấy có người đến, mọi người đều đứng hết cả dậy.

“Bà nội…”

“Mẹ, sao muộn thế này mẹ lại tới đây?”

Đường lão thái mở một quán ăn nhỏ trên thị trấn, thường ngày đều ở lại quán.

Bà nhìn về phía người bỗng dưng thừa ra trong căn nhà, “Đây là…?”

“Bà nội, chị ấy là chị con đấy! Là chị Đường Tịch đấy bà!” Đường Nặc vội kéo cánh tay bà.

“Đường… Đường Tịch… Sao con bé lại về đây…” Đường lão thái vô cùng kinh ngạc, nhưng lúc này cũng chẳng kịp nhiều lời, bà vội lấy một phong thư lớn mà chuyển phát nhanh vừa đưa tới từ trong ngực ra, kích động nói với Đường Nặc: “Tiểu Nặc à, giấy báo trúng tuyển của con đến rồi này!”

“Gì cơ?”

“Giấy báo trúng tuyển!”

Trong phút chốc ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lên chiếc phong bì trên tay bà.

“Haiz, bà không chờ được nên cứ chốc chốc lại chạy tới chỗ chuyển phát xem xem có thư của Tiểu Nặc nhà chúng ta không, cuối cùng thì thứ bà đợi cũng đến rồi! Các con mau mở ra xem đi, đọc cho bà nghe xem nào…” Đường lão thái vui mừng nói.

Đường Nặc kích động nhận phong thư, hít sâu một hơi rồi mở phong bì ra, Tôn Lan và Đường Thiện đều kích động đi lòng vòng xung quanh.

Ninh Tịch nhìn dáng vẻ vui mừng của bốn người, trong lòng cũng thấy vui thay Đường Nặc.

Một giây sau, không biết vì sao sắc mặt của Đường Nặc lại đột nhiên thay đổi…

Trên tay đúng thật là giấy thông báo trúng tuyển, nhưng… nhưng lại không phải là giấy báo trúng tuyển trường đại học Đế Đô! Mà là trường đại học Tây Cương nào đó cách thành C và Đế Đô cả mười vạn tám nghìn dặm…

“Sao lại thế này! Học viện kĩ thuật Tây Cương gì thế… Đây không phải là trường con đăng kí nguyện vọng mà, sao con lại nhận được giấy báo trúng tuyển của trường này vậy?”

...