...
Kết quả, đến rồi lại có một tin khác ập đến thiếu chút nữa khiến anh hồn bay phách lạc.
“Cảm ơn Boss, bác sĩ vừa mới khám qua cho tôi rồi, chỉ là bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại đâu!” Au! Người ta đau lắm đó nha ~ ~ Muốn ôm ôm, muốn chơm chơm cơ ~ ~
Tuy rằng Ninh Tịch luôn miệng gọi Boss này Boss nọ, nhưng đôi mắt đã hoàn toàn bán đứng suy nghĩ làm nũng trong đầu cô, Lục Đình Kiêu chút nữa thì không nhịn nổi mà mất khống chế tại chỗ.
Vốn tiếng Trung của Orlando cũng tạm được, nghe hai người nói chuyện mới biết người đàn ông đột ngột xuất hiện chính là ông chủ của Ninh Tịch.
Orlando quay sang nhìn Lục Đình Kiêu với vẻ nghiêm túc, cúi gập người 90 độ: “Hóa ra ngài chính là ông chủ của Tịch! Tôi thường xuyên nghe Ninh Tịch nhắc đến ngài, nói rằng ngài là người cô ấy vô cùng sùng bái! Việc này từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi, tôi đã không bảo quản tốt súng dẫn đến việc khẩu súng bị người khác đổi. Là tôi đã hại Tịch phải chịu vết thương nặng như thế này… Xin ngài hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này.”
Lục Đình Kiêu chỉ nhìn ánh mắt Orlando nhìn Ninh Tịch thôi là đã biết, cái tên này chính là cái bông hoa đào nát hôm qua anh nghe thấy trong điện thoại, anh lạnh lùng hỏi lại: “Chịu trách nhiệm?”
Orlando ngường ngượng len lén liếc nhìn về phía Ninh Tịch: “Tôi quyết định rồi, tôi sẽ gả cho Tịch!”
Orlando nói bằng tiếng Trung.
Mà hiển nhiên là vốn tiếng Trung của anh ta cũng chẳng tốt gì cho cam, chẳng phân biệt nổi “cưới” với “gả” có gì khác nhau, nói xong rồi mới nhận ra hình như mình nói sai liền vội vàng chữa lại: “Tôi muốn lấy Tịch! Tóm lại là tôi sẽ kết hôn với Tịch!”
Lục Đình Kiêu: “…”
Ninh Tịch: “…” Người anh em này, ông đây có thù oán gì với anh à? Anh bắn tôi một phát vẫn còn chưa đủ à? Tôi đã thành ra thế này rồi mà anh vẫn không bỏ qua cho tôi là sao?
Ngay đến cả Martin cũng không nhìn nổi nữa: “Orlando, cậu im mồm cho tôi!”
Cậu suýt nữa thì giết chết con nhà người ta, thế mà giờ lại đòi lấy con nhà người ta, cái logic kiểu què gì thế?
Hơn nữa cũng không biết có phải cảm giác của ông ta sai hay không mà ông cảm thấy sự xuất hiện Lục Đình Kiêu quá kì lạ. Chắc chắn chuyện không chỉ đơn giản là anh là đi ngang qua rồi biết, cho nên ông mới sợ cái thằng ngốc Orlando này càng nói càng sai.
Nhưng mà giờ này Orlando nào có nghe vào lời khuyên của ông, vô cùng kích động nói liến thoắng với Lục Đình Kiêu: “Ngài Lục, xin ngài hãy tin tưởng vào tấm lòng chân thật của tôi dành cho Tịch, hôm nay tôi lấy lời thề để làm chứng! Những lời tôi nói một chữ cũng không giả! Từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tịch tôi đã ái mộ cô ấy! Cho dù dù là dáng vẻ khi cô ấy đánh tôi hay vẻ lạnh lùng khi cô ấy nhìn tôi, tất cả đều khiến tôi tin chắc rằng cô ấy chính là người tôi tìm kiếm bấy lâu nay! Tôi xin ngài hãy giao Ninh Tịch cho tôi!”
Ninh Tịch: “…” Cô vất vả tìm được đường sống trong chỗ chết, lẽ nào lại bị cái loại hàng này làm cho tức chết?
Cô đã… hoàn toàn không dám nhìn vẻ mặt của Lục Đình Kiêu nữa rồi….
Bầu không khí… “yên tĩnh” một cách khác thường…
Orlando quật cường nhìn chằm chằm vào Lục Đình Kiêu chờ anh trả lời.
Lục Đình Kiêu: “Không được.”
“Tại sao?” Orlando nhíu mày: “Tôi thật lòng với Tịch mà, với lại vì sự nghiệp của cô ấy tôi có thể che giấu chuyện chúng tôi yêu nhau mà…”
Ánh mắt Lục Đình Kiêu liếc qua đám Martin: “Làm phiền các vị ra ngoài trước một lát, tôi có mấy câu muốn nói riêng với vị này.”
Martin còn đang nghẹn một bụng nghi ngờ kết quả bị con hàng Orlando này làm mất cơ hội để hỏi, nhìn thấy sự việc phát triển đến nước này, chỉ đành bất đắc dĩ đứng dậy đi với mọi người đi ra ngoài.
“Rốt cuộc là tại sao?” Sau khi tất cả mọi người ra ngoài rồi, Orlando vẫn không chịu buông tha bám riết lấy hỏi.
Lục Đình Kiêu nhìn cô gái trên giường bệnh, những ngón tay thon dài khẽ mơn man trên cằm cô, rồi ngay sau đó anh nghiêng người đặt môi mình lên môi cô, một nụ hôn sâu quấn quýt…
“Bởi vì cô ấy là của tôi.”
...