...
Châu Giang Đế Cảnh.
Sau khi về căn hộ, Ninh Tịch cảm thấy hơi buồn bực.
Party của Lục Cảnh Lễ chắc chắn toàn là người quen trong giới của họ, tám phần cũng là người quen của Lục Đình Kiêu, thân là ông chủ của Thịnh Thế, đến lúc đó chắc sẽ có không ít người tới…
Nếu cô đi một mình, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ cô vì Lục Cảnh Lễ mà tới góp vui, chuyện đó thì bình thường, nhưng giờ cô còn mang theo Tiểu Bảo hơn nữa đến lúc đó Lục Đình Kiêu cũng có mặt, ba người cùng chung một chỗ như vậy có thế nào cũng không phải là chuyện thỏa đáng?
Sao cô cứ có cảm giác bị Lục Cảnh Lễ bẫy thế nhỉ?
Má nó, hình như cô bị bẫy thật rồi…
Đệch! Không ngờ cô lại bị một kẻ IQ thấp như Lục Cảnh Lễ bẫy…
Chuyện đó tất nhiên là không thể được rồi!!
Mắt Ninh Tịch lóe sáng lập tức lên kế hoạch trong phút chốc: “Tiểu Bảo à, cô phải trang điểm thay quần áo, chắc hơi lâu, con đợi cô một chút nhé!”
Tiểu Bảo không hề oán thán gật đầu, ngoan ngoãn ra ngoài đợi.
Một lúc lâu sau, Ninh Tịch mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Lúc này, cô mặc một chiếc áo khoác da màu đen, quần bò rách, đi giày đinh, mái tóc ngắn hơi lộn xộn, khóe miệng nhếch lên, đúng kiểu anh đẹp trai xấu xa mà các cô gái không thể chịu nổi nhất.
Bánh bao nhỏ đang yên lặng ngồi trên sofa đợi, nghe thấy tiếng cửa mở lập tức ngoảnh lại, sau đó… chớp mắt, lại chớp mắt.
Tuy cô Tiểu Tịch hóa trang trông hoàn toàn khác nhưng bánh bao nhỏ liếc mắt cũng có thể nhận ra cô, hơn nữa còn tỏ ra mới mẻ, hưng phấn đi lại mấy vòng xung quanh Ninh Tịch, cuối cùng lấy tập viết do dự viết vài chữ…
[Chú… Tiểu Tịch?]
Thấy mấy chữ của bánh bao nhỏ, Ninh Tịch đen mặt: “Không phải chú mà là anh, là anh Tiểu Tịch!”
Thật ra cô muốn chửi ghê lắm, lúc đầu không biết là ai dạy Tiểu Bảo gọi cô là “cô” nữa, làm cô già đi bao nhiêu, rõ ràng cô là chị cơ mà?
Ầy, nếu gọi chị… hình như không đúng lắm thì phải… thấp hơn Lục Đình Kiêu một bối phận rồi!
Xem ra không cần hỏi cũng biết, rốt cuộc là ai bảo Tiểu Bảo nhất định phải gọi cô là “cô” rồi…
“Bánh bao, trông anh có đẹp trai không?” Ninh Tịch bới bới bộ tóc ngắn, bày ra bộ dạng phóng khoáng.
Bánh bao nhỏ gật đầu, tâng bốc viết một chữ “Đẹp trai” to đùng trên bảng.
Khi màn đêm buông xuống, tại căn hộ số 7 của Bạch Kim Đế Cung.
Lúc này trước cổng biệt thự đã có cả một hàng xe sang trọng đỗ thẳng tắp, có thể trực tiếp mở triển lãm xe được luôn, nam thanh nữ tú liên tiếp bước từ trên xe xuống, cười nói đi vào, tiếng nhạc trong biệt thự vang lên, đèn đuốc sáng choang, bầu không khí bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lục Cảnh Lễ đúng là không bốc phét, những người tới đây lần này đều là người quen cả, còn có không ít các cặp đôi và vợ chồng, thậm chí có vài người còn mang cả con đến, nói là party chứ thật ra giống buổi tụ tập của bạn bè thì hơn, vì thế nên cũng sẽ không chơi quá đà.
Tất nhiên, cơ hội tốt thế này, cũng sẽ có người ôm tâm tư khác tới!
Có vài mỹ nữ nhanh chóng bám lấy Lục Cảnh Lễ thăm dò: “Nhị thiếu, chẳng phải anh nói anh anh tối nay cũng tới sao? Sao chưa thấy người đâu vậy?”
“Thật không, thật không? Lục tổng sẽ tới thật à? Nhưng tôi nghe bảo dạo này Lục tổng bận lắm cơ mà!”
...