Chương 1373: Là anh dụ dỗ em


...

Ninh Tịch ngẩng đầu lên lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, đôi mắt cô đen nhánh chẳng có chút ánh sáng nào: “Lục Đình Kiêu, chuyện em không phải lần đầu tiên… anh không để ý đúng không? Vậy thì… năm năm trước, nêu em mới có mười tám tuổi đã mất đi sự trinh trắng thì sao? Nếu như em mới mười tám tuổi đã mang thai con của một thằng đàn ông xa lạ, lại còn sinh ra nó… cho dù đứa bé đó đã chết thì sao!”

Nói xong Ninh Tịch dường như phát cuồng lên, cơ thể cô không kìm được mà run lên lẩy bẩy…

Tiếng gào đau đớn như tiếng kêu của con thú bị nhốt trong lồng của Ninh Tịch cứ quanh quẩn bên tai khiến Lục Đình Kiêu ngây ngẩn…

Vẻ mặt anh có chút kì dị… có chút giống như vẻ mặt vừa được cứu rỗi…

Lục Đình Kiêu dường như sợ sẽ quấy nhiễu đến cô nên vô cùng vô cùng nhẹ nhàng từ tốn hỏi: “Ninh Tịch… hôm trước em nói có chuyện muốn nói với anh… chính là chuyện này?”

Ninh Tịch gắt gao siết chặt nắm tay, giống như sức lực của cô bị rút sạch chỉ biết lặng im chờ đợi phán quyết cuối cùng: “Ừ!”

Cô vừa dứt lời thì trời đất bỗng đảo điên, lúc lấy lại phản ứng thì đã thấy Lục Đình Kiêu đảo khách thành chủ đè trên người minh.

Nụ hôn nóng bóng xen lẫn sự sung sướng như sống sót sau tại nạn ùn ùn kéo đến…

Nụ hôn mang theo tình yêu nồng nàn cháy bổng đặt lên trán cô rồi kéo xuống mũi, trượt qua gò má rồi tiến dần đến môi, sau đó lại tiếp tục đi xuống xương quai xanh xinh đẹp…

Mặc dù Lục Đình Kiêu không nói gì, nhưng qua nụ hôn này Ninh Tịch vẫn cảm nhận được tâm tình của anh…

Phản ứng của Lục Đình Kiêu… hình như không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm…

Còn đang thất thần thì đột nhiên cô bị cắn một cái.

Ninh Tịch kêu lên một tiếng, ánh mắt ngân ngấn nước ấm ức nhìn Lục Đình Kiêu lên án.

Trong mắt Lục Đình Kiêu sục sôi lửa giận: “Anh hỏi em một lần nữa, hôm nay em hẹn gặp anh là để nói chuyện Ninh Tịch gật gật theo bản năng: “ừm!”

Vừa dứt lời lại bị hung hăn hôn thêm một trận nữa.

Sau một lúc khá lâu, Lục Đình Kiêu mới tạm coi là bỏ qua cho cô, anh hỏi lại một lần nữa để xác nhận: “Không có chuyện khác nữa đúng không?”

Ninh Tịch không dám nói “ừm” nữa mà mờ mịt hỏi: “Anh nghĩ… em muốn nói cái gì?”

Mặc dù lần này Ninh Tịch không nói “ừm” nhung chẳng hiểu sao sắc mặt Lục Đình Kiêu vẫn càng khó coi nhu thế, nụ hôn lần này còn hung hăng hơn lần trước, hoàn toàn giống như đang trừng phạt…

Nhiệt độ nóng bỏng chiếm lĩnh khắp buồng xe, không biết qua bao lâu Lục Đình Kiêu mới kết thúc nụ hôn nồng nàn này: “Ninh Tịch, trong mắt em anh là loại người lật lọng như thê sao? Ở trong lòng em thì tình cảm của anh dành cho em sẽ dễ dàng thay đổi lắm sao? Anh đã nói, anh không thể can dự vào quá khứ của em, thế nên em có làm chuyện gì tội ác tày tròi khiến cả thiên hạ không dung tha anh cũng không để ý! Em cho rằng những gì anh nói là đang lừa em sao?”

“Kẻ lừa đảo là chính em mà!!!” Ninh Tịch mất khống chể Lục Đình Kiêu ôm lấy cô gái sắp tan vỡ vào lòng thật chặt, nói nhấn từng chữ bên tai cô: “Ninh Tịch, em nghe cho rõ! Em không lừa anh bất cứ cái gì! Ngay từ đầu em đã cảnh báo anh rồi! Là anh dụ dỗ em, là anh trêu chọc em, là anh khiến em phải xé toạc miệng vết thương em luôn giấu kín ra trước mặt anh, vừa nẵy anh còn to tiếng với em nữa… là anh sai… đừng giận, anh cứ nghĩ rằng… nghĩ rằng em muốn chia tay anh…”

Nước mắt mà Ninh Tịch vẫn luôn kìm nén suốt tuần qua cứ thế im lặng rơi xuống, kể cả bóng ma đè nặng cô suốt năm năm qua cũng dần phai mờ…

...