...
Vậy nên dù lúc này mặt Tô Hoằng Quang rất nghiêm nghị nhưng lại thoáng thấy cảm giác nhẹ nhõm trong đó.
“Chuyện lớn thế này, con cũng phải nói lý do chứ, Tuyết Lạc nó sai ở đâu sao?”
Tô Diễn miết tay để hai bên đùi: “Không… không phải Tuyết Lạc làm gì sai, là lỗi của con, con nợ một người quá nhiều…”
Trong nháy mắt, con ngươi Tô Hoằng Quang sáng lên: “Một người… chẳng lẽ người con nói là… Ninh Tịch?”
Tô Diễn nghe vậy gật đầu: “Ba, ba cũng biết chuyện con với Ninh Tịch rồi, khi ấy bất luận thế nào cũng là con phản bội cô ấy trước, đến nỗi sau này cô ấy phải cô đơn một mình chịu bao đau khổ. Thậm chí đến giờ con mới biết, một năm nay tất cả chúng ta đều đã hiểu lầm cô ấy, cô ấy hoàn toàn không hề bẩn thỉu như tin tức nói, gì mà được bao dưỡng này nọ mà là cô ấy xảy ra tai nạn xe, sau đó hôn mê sâu, nằm trên giường cả năm trời…
Hóa ra là vậy…
Thật ra Tô Hoằng Quang ít nhiều cũng sớm nhìn ra tâm tư này của con trai.
Dù sao ông cũng là đàn ông, có thể hiểu được đàn ông nghĩ gì.
Người như Ninh Tịch, e rằng chẳng có người đàn ông nào lại không động tâm cả.
Hơn nữa, khi Ninh Tịch luôn một lòng một dạ với con trai ông ta thì nó không cảm thấy gì, giờ bỗng trở nên lạnh nhạt rồi thì lại có dáng vẻ kinh diễm như thế, tất nhiên sẽ thu hút được sự chú ý của con ông ta rồi.
Thêm việc sự thật Ninh Tịch bị mất tích cả năm trời được lộ ra, bỗng chạm đúng sự thương tiếc ăn năn của nó…
Con trai bỗng đưa lời đề nghị ly hôn, thật ra ông ta cũng có thể hiểu được.
“Chuyện của Ninh Tịch, ba cũng biết rồi.” Tô Hoằng Quang nói.
“Ba, ba cũng biết rồi ạ?” Dù sao Tô Hoằng Quang trước giờ cũng chẳng quan tâm gì tới tin tức giải trí nên Tô Diễn mới hơi bất ngờ.
Đôi mắt Tô Hoằng Quang lóe lên, ông ta vừa quan sát vẻ mặt con trai, vừa nói, “Ninh Tịch lại là cháu ngoại của Trang gia, đã được người ta thừa nhận, thân phận tốt đẹp như thế sao có thể như những lời truyền miệng bên ngoài kia được.”
Tô Diễn nghe vậy có chút kinh ngạc: “Ba, ba nói Trang gia đã nhận Ninh Tịch rồi sao?”
“Ừ.” Tô Hoằng Quang gật đầu: “Hơn nữa, chính mắt mẹ con trông thấy hôm tham dự buổi tiệc phu nhân Lý Bộ trưởng đấy, Mạnh Lâm Lang còn đưa con bé ra, chính miệng giới thiệu với mọi người thế mà.”
Tô Diễn trầm ngâm: “Có lẽ hôm đám cưới của con với Tuyết Lạc… Trang gia đã biết thân thế của Ninh Tịch rồi… chỉ là từ trước đến giờ Trang gia vẫn luôn không muốn mọi người chú ý… nên không ai biết thôi…”
“Được lắm, cứ quyết định vậy đi.”
Tô Hoằng Quang nói xong, lại nói sâu xa: “Năm ấy, ba và mẹ con bị Ninh gia làm cho mê muội chẳng biết gì, với thân phận và giáo dục của Ninh Tịch, chắc chắn không thể vào nhà chúng ta được. Còn giờ nếu đã biết cả rồi, con bé nếu đã là ruột thịt của Ninh gia, lại là cháu ngoại Trang gia, thân phận này xứng với Tô gia chúng ta thì chuyện này cũng có thể.”
Tô Diễn có thể nghe ra ý của ba gã, gã mừng rỡ: “Thế ý của ba là… ba đồng ý sao?”
Tô Hoằng Quang không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: “Thế bên Tuyết Lạc con định làm thế nào? Nó chẳng làm gì sai cả, con bỗng dưng đòi ly hôn với nó, Tuyết Lạc có chịu không? Ninh gia liệu có đồng ý không?”
Làm sai?
Tô Diễn nhớ tới chuyện Tuyết Lạc làm với Ninh Tịch năm đó, tuy không thể nói cho Tô Hoằng Quang biết sự thật, nhưng trong lòng lại như bị kim đâm.
Gã cũng không hiểu khi ấy gã bị cái gì làm mụ mị đầu óc mà để cho cô ta làm chuyện như vậy với Ninh Tịch mà gã vẫn quyết định tha thứ cho cô ta…
...