...
Phòng tiệc yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Nhưng, hai chữ “ông xã” lại nổ đinh tai nhức óc trong tai Lục Đình Kiêu.
“Vị này là… Lục phu nhân?” Một lát sau, cuối cùng cũng có một người trên bàn ăn chần chừ hỏi.
Lúc này Lục Đình Kiêu đã đứng dậy sải bước tiến về phía cô, ánh mắt lạnh như băng nhìn xuống chân cô, “Sao em không đi dép vào?”
Ninh Tịch bị ánh mắt nghiêm khắc đâm tới nên rụt rụt ngón chân lại: “Có đi mà… nhưng trên đường rơi mất…”
“…” Lục Đình Kiêu đanh mặt lại, bế cô lên.
Ninh Tịch theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ anh để giữ vững cơ thể, sau đó lặng lẽ liếc mắt nhìn đám người tai to mặt lớn trong phòng khách, yếu ớt nói: “Có phải… Có phải em lại gây họa rồi không…? Ông xã… ông xã, sao anh không nói gì vậy?”
Ninh Tịch có khả năng thích ứng vô cùng nhanh chóng, giờ mở miệng ra gọi ông xã cũng khá là thuận miệng.
Nhưng cô hoàn toàn không hề biết hai chữ đó đối với Lục Đình Kiêu lại có ảnh hưởng lớn đến thế nào.
Lưng Lục Đình Kiêu cứng ngắc, mấy giây sau mới cử động lại được, anh quay lại nói với mọi người: “Xin lỗi các vị, hiện tại vợ tôi không được khỏe, Lục mỗ xin phép về trước.”
Mọi người nghe vậy cũng cười nói, “Lục tổng khách khí rồi! Ngài mau đi đi! Cứ mặc kệ chúng tôi!”
“Chuyện nên làm, chuyện nên làm mà! Tất nhiên phu nhân quan trọng hơn rồi!”
“Ai cũng nói đàn ông thương vợ là người đáng tin, quả nhiên là vậy!”
…
Chờ Lục Đình Kiêu bế Ninh Tịch đi rồi, mọi người trong phòng lại bắt đầu thổn thức: “Ban đầu tôi còn không tin Lục Đình Kiêu có thể vì một người phụ nữ mà dám huy động lực lượng lớn đến vậy, giờ xem ra đúng là cưng chiều cực độ rồi! May mà không sao, nếu xảy ra chuyện gì, khụ khụ…”
“Kì lạ, Lục Đình Kiêu chẳng phải vẫn còn độc thân sao? Vợ ở đâu ra thế này! Tôi định hỏi lúc nãy cơ!”
“Cũng có gì kì lạ đâu, người lén kết hôn đầy ra đấy! Huống hồ thân phận của Lục Đình Kiêu như thế…”
“Haiz, con gái nhà tôi lần trước sau khi gặp ngài Lục xong ngày đêm đều mong nhớ, tôi còn đang định tìm hiểu xem thế nào, không ngờ giờ đã có chủ rồi!”
“Ông thôi đi, đến con gái nước người ta còn không giành được, đến lượt nhà ông chắc?”
…
Trong phòng ngủ.
“Lục phu nhân! Phu nhân đi đâu vậy? Làm tôi sợ chết khiếp rồi!” Một y tá vốn được cử chăm sóc Ninh Tịch, vừa mới ra ngoài một tí, ai ngờ quay lại đã không thấy người đâu nữa, đi tìm khắp nơi cũng không thấy, sợ đến bay hết cả hồn vía.
“Không sao, để tôi trông cô ấy.”
“À à, vâng vâng!” Viên y tá xấu hổ nhìn Lục Đình Kiêu, sau đó lui ra ngoài.
Lục Đình Kiêu vén chăn lên, cẩn thận đặt Ninh Tịch lên giường.
Ninh Tịch lập tức tranh công: “Boss đại nhân, vừa xong tôi có cơ trí không?”
Lục Đình Kiêu liếc nhìn cô: “Công lao lớn đấy.”
Ninh Tịch vội cúi đầu: “Tôi thật sự không cố ý xông vào trong đó mà…”
“Cơ thể còn chưa khỏe lại, sao lại chạy lung tung thế?” Lục Đình Kiêu đúng là không biết nói gì với cô gái này, chân đã bị thương thành ra như vậy rồi, còn chạy nhảy khắp nơi, chỉ một chân mà cũng chạy đến là vui vẻ.
“Tại… tôi mơ thấy ác mộng…”
Lục Đình Kiêu thở dài, vẻ mặt có chút không tự nhiên giải thích: “Lần này để tiện việc cứu em, tôi mới nói với họ em là vợ tôi. Cho nên trong khoảng thời gian này, có lẽ em phải phối hợp với tôi một chút. Có điều cũng sẽ không lâu đâu, đợi em khỏe lại rồi, chúng ta sẽ về nước.”
“Không thành vấn đề! Diễn xuất là sở trường của tôi mà!” Ninh Tịch nghe vậy lập tức vỗ ngực bảo đảm, “Anh thích kiểu vợ nào tôi cũng có thể diễn được kiểu vợ đó cho anh!”
...