...
Công ty giải trí Thịnh Thế.
Sau khi cuộc họp kết thúc, nhờ tin tức mà phó tổng Dịch Húc Đông vừa nói mà tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
“Trời ơi! Lục tổng sẽ đến thật à? Tôi làm việc ở Thịnh Thế năm năm rồi mà chưa bao giờ được gặp ông chủ lớn đâu!”
“Tôi thì gặp được một lần trong sự kiện rồi!”
“Thế nào thế nào, có đẹp trai như trong tin đồn thật không? So với Nhị thiếu của chúng ta thì thế nào?”
“Tất nhiên là đẹp trai rồi! Đẹp trai đến độ chỉ cần liếc mắt một cái thôi chân tôi đã mềm nhũn rồi? So với Nhị thiếu sao, cái này thì không thể so được, bởi vì hai người họ là hai loại hình hoàn toàn khác nhau!”
…
Mấy nhân viên vừa nghị luận vừa dùng ánh mắt đồng tình hướng về phía Ninh Tịch.
“Ninh Tịch thật là thảm, vừa mới nổi được mấy ngày đã xong rồi.”
“Ai bảo cô ấy nổi nhanh như thế, thế này thì có khác nào đang vả mặt Tô nương nương đâu! Tôi nghe nói cô ấy vốn có một quảng cáo của Lục thị đấy, kết quả Tô Dĩ Mạt chỉ cần nói một câu thế là quảng cáo kia lại về tay Lương Bích cầm rồi, hơn nữa sau này Ninh Tịch cũng đừng mơ kí được bất cứ hợp đồng quảng cáo nào với Lục thị nữa…”
“Trời ạ, thảm đến thế sao! Vậy bước tiếp theo chắc là phong sát chứ?”
“Tôi thấy Ninh Tịch xong rồi, không thấy Lục tổng cũng đích thân tới cho Tô Dĩ Mạt chỗ dựa sao!”
“Trời ạ, tôi đột nhiên nghĩ tới một việc, chẳng lẽ lần này Lục tổng tới tham dự lễ kỷ niệm là để công khai quan hệ với Tô Dĩ Mạt…”
…
Bên kia, sau khi cuộc họp kết thúc Ninh Tịch mới tắt chức năng im lặng của di động đi, vừa mới sờ tới đã thấy có một tin nhắn do Đại ma vương gửi tới.
Vì thế cô vội vàng mở ra xem một chút, trên màn hình chỉ lẳng lặng bốn chữ.
Lục cải xanh: Chờ anh quay về.
Lúc Lương Bích Cầm đi ngang qua Ninh Tịch, cô ta cố ý đập bả vai mình vào vai Ninh Tịch một cái.
Nhưng mà, Ninh Tịch đứng vững quá nên cô ta không làm cho Ninh Tịch xê dịch chút nào mà chính mình còn bị lực phản lại làm cho chao đảo, may mà Triệu An Hinh đỡ lấy được, chứ nếu không cô ta đã ngã sấp mặt xuống rồi.
Lương Bích Cầm trừng mắt nhìn Ninh Tịch rồi “hừ” lạnh một tiếng, dường như cô ta chẳng có sợ hãi gì mà nói: “Ninh Tịch, nếu bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi, thì có lẽ tôi có thể tha thứ cho cô một lần, để cho cô còn có thể kiếm được miếng cơm trong cái giới giải trí này.”
Tô Dĩ Mạt đứng một bên thấy Lương Bích Cầm làm nhục Ninh Tịch thì cũng chẳng có chút ý tứ muốn ngăn cản nào.
Ninh Tịch ngăn lại Tiểu Đào đang giận dữ muốn xông lên, cô cất điện thoại đi rồi liếc Lương Bích Cầm một cái: “Lời này tôi xin trả lại cho cô. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Cô Lương, thứ cho tôi nhắc nhở cô một câu, tương lai là ai định đoạt cái giới giải trí này còn chưa biết được đâu!”
Ninh Tịch vừa dứt lời, cơ hồ tất cả mọi người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh.
Ninh Tịch này gan cũng lớn quá đi! Có phải bị điên rồi không? Dám nói như vậy…
Ninh Tịch nói xong cũng chẳng thèm nhìn tới phản ứng của mọi người mà đi thẳng ra ngoài luôn.
Sau khi Ninh Tịch đi, Lương Bích Cầm rốt cuộc cũng phải ứng lại rằng vừa rồi Ninh Tịch phách lối cỡ nào, cô ta giận đến suýt nữa hộc máu: “Chị họ! Chị xem cô ta kìa! Rõ ràng chút dạy dỗ này chẳng khiến cô ta e ngại gì cả! Cô ta dám lớn lối khiêu khích như thế ngay trước mặt chị kìa!”
Lương Bích Cầm vừa nói vừa nghiến răng nói nhỏ: “Chị họ, rốt cuộc khi nào chị mới ra tay? Em đã nghĩ sẵn mấy phương án cho chị rồi, bảo đảm thần không biết quỷ không hay chỉnh chết cô ta luôn!”
Tô Dĩ Mạt nghe thế thì trên mặt thoáng qua một vệt ác ý: “Chị muốn ra tay với cô ta mà còn cần phương án sao?”
Lương Bích Cầm ngẩn người: “Ý của chị là…”
Lúc này Triệu An Hinh đứng một bên cười nói: “Bích Cầm, lấy thân phận của Dĩ Mạt thì muốn đối phó với con nhỏ Ninh Tịch kia chỉ cần một câu nói thôi, đâu cần phiền phức như vậy!”
Lương Bích Cầm nhất thời cũng tươi cười: “Đúng vậy… xem ra em cũng hồ đồ rồi!”
...