...
Cô sở dĩ muốn tới chỉ là vì Tiếu Tuyết, những người khác, cô cũng không muốn giải thích nhiều.
"Được, anh nghe em!" Mộ Nhã Triết nói.
Vân Thi Thi lúc này mới hài lòng.
Nhưng trong lòng lại có hơi thấp thỏm.
Dù sao với những người bạn kia, cô cũng không có hảo cảm gì cho lắm. Chỉ mong khi tới đó, cô sẽ như người vô hình, không ai để ý tới, ăn xong bữa cơm sẽ về.
Mục đích chủ yếu vẫn là vì Cao Nam kia, tốt nhất là tìm cơ hội nói cho Tiếu Tuyết biết bản chất thật sự của người đàn ông này. Đó là cách tốt nhất!
Vân Thi Thi tới phòng thay đồ, muốn chọn một bộ váy nhẹ nhàng không quá nổi bật để không bị người khác chú ý.
Vì khiêm tốn, cô cố ý chọn mọt bộ trang phục màu trắng nhạt, kết hợp với thắt lưng.
Khi cô thay quần áo xong, đi ra cổng đã thấy Mộ Nhã Triết đi tới trước mặt, có chút bất mãn: "Em xem, mặc như vậy cũng được sao?"
"Em làm sao?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày một cái, hiển nhiên có chút không hài lòng: "Qúa khó coi!"
"Cũng không phải đi dự tiệc, chẳng qua chỉ là bạn bè tụ họp, không cần quá cầu kỳ, đơn giản là được rồi!" Vân Thi Thi đưa ra suy nghĩ của mình.
Mộ Nhã Triết nói: "Mặc dù vậy nhưng cũng phải trau chuốt một chút, em mặc như vậy..."
Nhìn thoại qua cứ như một học sinh trung học, không có khí chất chút nào.
"Nhưng những trang phục khác... đều quá lộ liễu. Là Tần Chu chọn cho em để tham gia những bữa tiệc lớn, mặc những thứ đó đi họp lớp, thật không thích hợp cho lắm."
Mộ Nhã Triết không tin, tự mình lên kiểm tra.
Nhưng quả thực đúng như lời Vân Thi Thi nói, những trang phục này, cái thì quá bắt mắt, không lộ lưng thì là lộ ngực. Hoàn toàn không thích hợp.
Vì vậy anh liền chở cô tới một shop quần áo, đích thân chọn cho cô một bộ trang phục.
Đó là một chiếc váy áo màu đỏ thắm. Làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, dáng người yểu điệu, khiếm tốn nhưng không kém phần tao nhã. Đứng giữa đám đông mặc dù không quá suất xắc, nhưng chí ít cũng không bị ảm đạm phai mờ.
Vân Thi Thi khá hài lòng với nó.
Đã gần sáu giờ tối, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cùng nhau tới điểm hẹn.
Vì vậy cô đề nghị: "Chúng ta đón xe đi thôi?"
"Tại sao phải đón xe?"
Mộ Nhã Triết vô cùng khó hiểu, anh có xe, tại sao phải đi bắt xe làm gì?
"Nhưng... đó la xe thể thao."
Qúa phách lối rồi.
Mộ Nhã Triết bật cười: "Em cẩn thận như vậy làm gì?"
"Bởi vời..."
Vân Thi Thi ánh mắt rũ xuống, trong mắt hiện lên tia phức tạp, nhưng mà, lại không có ý giấu diếm, chỉ nói đơn giản: "Lúc đại học em bị người khác phỉ báng, nói em được người khác bao nuôi... cho nên, em không muốn người khác nhìn anh, hiểu lầm..."
Mặc dù cô luôn nói không quan tâm người khác nghĩ thế nào, nhưng thật sự làm được như vậy sao?
Vừa nghĩ tới những con người đó, trong lòng cô lại có chút sợ hãi.
Những ngày tháng đó, đã để lại cho cô quá nhiều bi thương.
Mộ Nhã Triết nghe vậy, sắc mặt ngẩn ra, lại tự tay xoa tóc cô: "Bây giờ không giống vậy nữa."
"Ý anh là?"
"Có anh ở đây." Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng cười, trong mắt khó che đi sự cưng chiều...
_____________________
...