...
"Tại sao cả người lại dính đầy máu thế kia, tôi nói trước cho mà biết, nếu làm bẩn ghế của tôi thì phải trả phí rửa xe đấy."
Mạc Ngạn tức giận nói: "Tôi trả cho ông không ít đâu, đến bệnh viện trước đã! Mạng người quan trọng hơn."
"Ai, hơn nửa đêm rồi, thật là xui xẻo mới gặp phải hai người." Lái xe tức giận than thở một tiếng, nếu không phải là từ chối sẽ bị báo cáo với công ty thì ông ta đã sớm đuổi hai người xuống xe rồi.
Coi như ông ta xui xẻo đi.
Mạc Ngạn giận tím mặt.
Hiện giờ bọn họ nghèo túng đến nỗi ngay cả một lái xe taxi nho nhỏ cũng dám miệt thị bọn họ rồi!
Taxi đưa bọn họ đến cổng bệnh viện, Mạc Ngạn ném cho lái xe một tờ 100, sau đó vội vàng ôm Nhan Băng Thanh đến phòng cấp cứu.
Nhan Băng Thanh đã hôn mê.
Bác sĩ cũng nhận ra Nhan Băng Thanh, làm kiểm tra sơ qua cho cô ta, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Bệnh nhân sẩy thai, đứa bé khó mà giữ được, cần làm phẫu thuật, anh là người nhà bệnh nhân sao?"
"Không phải."
"Phẫu thuật cần có người nhà ký tên đồng ý."
"Người nhà cô ấy không ở thành phố này, ký vào đâu? Để tôi ký."
Mạc Ngạn ký tên.
Trước khi Nhan Băng Thanh được đẩy vào phòng phẫu thuật thì bỗng nhiên tỉnh lại, cô ta nghe Mạc Ngạn nói cô ta thật sự đã có thai, nhưng đứa bé không thể giữ được, cần phải làm phẫu thuật, cô ta nắm chặt lấy vạt áo của Mạc Ngạn.
Mạc Ngạn ngẩn ra: "Bà cô à, lại có chuyện gì thế?"
"Gọi điện thoại... cho Dương Thọ Trình, nói tôi mang thai đứa con của ông ta."
Nhan Băng Thanh gằn từng chữ.
Mạc Ngạn kinh hoảng, trong đầu đảo qua đảo lại một loạt ý nghĩ, nhanh chóng hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô ta, lập tức gọi điện thoại cho Dương Thọ Trình.
Dương Thọ Trình đang bàn chuyện làm ăn thì nhận được điện thoại của Mạc Ngạn, biết tin Nhan Băng Thanh mang thai, lại ngoài ý muốn sẩy thai, trong lòng kinh ngạc một hồi.
Lúc Dương Thọ Trình còn trẻ cũng là một người phong lưu, đùa giỡn không ít nữ minh tinh, Nhan Băng Thanh chỉ là một trong số rất nhiều phụ nữ mà ông ta từng bao dưỡng.
Nhưng mà đối với Nhan Băng Thanh, Dương Thọ Trình vô cùng có tình có nghĩa, hết sức cưng chiều cô ta, ra sức đầu tư cho cô ta.
Sở dĩ Nhan Băng Thanh có thể đạt được địa vị như vậy ở Hoàn Vũ đều là nhờ một tay ông ta.
Nếu như rời khỏi Dương Thọ Trình, Nhan Băng Thanh cái gì cũng không còn.
Mà sở dĩ Dương Thọ Trình yêu thích Nhan Băng Thanh như vậy là bởi vì cô ta xinh đẹp, lại biết chiều theo khẩu vị của ông ta, nhìn khắp làng giải trí, nữ minh tinh vừa xinh đẹp lại có thể đạt đến trình độ như Nhan Băng Thanh quả thực là vô cùng ít ỏi.
Nhan Băng Thanh vào nghề chưa bao lâu đã được ông ta bao dưỡng.
Sau cùng, ông ta lại nảy sinh tình cảm với Nhan Băng Thanh, bởi vậy, Dương Thọ Trình không tiếc đầu tư tiền bạc cho cô ta, nâng cô ta lên địa vị cao ngất.
Hiện giờ ông ta biết Nhan Băng Thanh mang thai đứa con của ông ta thì cảm thấy hết sức vui mừng.
Cả đời ông ta không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, vợ ông ta đã qua đời, ông ta cũng không cưới thêm người vợ nào nữa.
Biết Nhan Băng Thanh mang thai con của mình, lại ngoài ý muốn mà sẩy thai, ông ta có chút mất lý trí, lập tức chạy tới bệnh viện.
Nhan Băng Thanh vừa được làm phẫu thuật xong, được đưa vào phòng bệnh, vừa lúc Dương Thọ Trình đến nơi.
Ông ta nghe bác sĩ nói đứa bé của Nhan Băng Thanh là con trai, đáng tiếc là không thể giữ được lại càng đau đớn, khổ sở.
Nhan Băng Thanh tỉnh lại liền nhìn thấy Dương Thọ Trình ngồi trước giường bệnh. Vừa thấy cô ta tỉnh lại, vẻ mặt Dương Thọ Trình căng thẳng: "Băng Thanh, em đã tốt hơn chút nào chưa?"
"Anh Trình... Thật xin lỗi! Em không giữ được con của anh..."
Nhan Băng Thanh lập tức cất tiếng khóc.
Tim Dương Thọ Trình như bị dao cắt: "Em vừa làm phẫu thuật xong, không nên kích động như thế, đừng khóc nữa!"
...