Chương 1172: Đau Lòng Hộ Mẹ


...

Mộ Dịch Thần thoáng nhìn ánh mắt âm lãnh trên mặt anh ta, trong mắt lóe lên, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.

Người đàn ông kia chậm rãi đi thẳng về phía Vân Thi Thi, Mộ Dịch Thần giận dữ nói: "Ông định làm gì?!"

"Nếu cô đã yêu cầu như vậy, tôi nhất định phải cho cô nếm thử mùi vị của roi vọt vậy!"

"Dừng tay!"

Sắc mặt Mộ Dịch Thần càng thêm lạnh lẽo: "Anh có thể đánh tôi, nhưng tôi không cho phép anh động vào mẹ tôi!"

"Tình cảm mẹ con thật cảm động đi! Ha ha! Vậy mày nhìn xem, mày cắn tao đau như vậy, vậy chúng ta nên thanh toán món nợ này như thế nào đây?!"

"Không cho phép ngươi động vào mẹ!" Ánh mắt Mộ Dịch Thần sáng như đuốc, trong mắt lộ ra phong mang, cơ hồ muốn đem hắn đâm xuyên!

Người đàn ông khẽ giật mình.

Dù là anh ta, cũng không khỏi bị tình yêu của đứa trẻ này dành cho mẹ nó làm cho có chút cảm động.

Đứa bé này, mới bảy tuổi thôi, không sợ đau sao?

Không sợ chết sao?

Đã bị như vậy mà vẫn còn mạnh mồm được?

Vân Thi Thi nghe vậy, trong lòng càng đau như bị dao cứa, cho dù trước đây có khổ cực bao nhiêu cô cũng chưa bao giờ thể hiện sự yếu đuối của mình ra ngoài, nhưng cuối cùng trên gương mặt cô cũng nổi lên một tia ủy khuất, cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nó! Nó vẫn chỉ là một đứa bé, chỉ có bảy tuổi, nếu như tiếp tục đánh thì..."

Cô không dám tưởng tượng tiếp.

Một đứa bé thì có thể chịu đựng được bao nhiêu.

Máu mủ ruột thịt, dù là vết roi kia quật trên người cậu con trai bé bỏng nhưng tâm can cô cũng đau đớn khôn nguôi.

Cô tình nguyện thay con chịu đựng tất cả, cũng không muốn trơ mắt nhìn con mình chịu khổ!

Người đàn ông âm trầm cười một tiếng, hướng về phía Vân Thi Thi đi đến.

Mộ Dịch Thần cả giận nói: "Không cho phép ngươi đánh mẹ ta! Dừng tay!"

Cửa cuốn chậm rãi mở ra.

Tên kia khẽ giật mình, lấy lại tinh thần, đã thấy Đao Ba Nam đi đến, lập tức đem cây roi giấu ở phía sau lưng, hướng về phía anh ta nghênh đón.

"Lão đại! Ngài sao lại tới đây? Không phải để ngài nghỉ ngơi thật tốt sao? Đêm nay chúng ta phải giữ sức chuẩn bị thật tốt!"

Đao Ba Nam lạnh lùng quét mắt một cái: "Người đâu?"

"Người... Ở đằng kia!"

Theo hướng tên kia chỉ, Đao Ba Nam nhìn lại, đã thấy Mộ Dịch Thần bị treo lơ lửng giữa không trung, máu me khắp người.

Giờ phút này trông đứa trẻ vô cùng thê thảm.

Anh ta chỉ nhìn thoáng qua, vô cùng tức giận, tiến lên tát cho người đàn ông kia một cái.

"Ai bảo mày ra tay ác như vậy?! Không phải tao bảo chúng mày rằng không được tra tấn nó hay sao? Nó còn nhỏ như vậy, mày ra tay không biết chừng mực như thế, nhỡ giết chết nó thì làm sao bây giờ?!"

Người đàn ông bị sắc mặt của anh ta dọa đến run rẩy: "Lão đại, tôi..."

"Mày có biết không, đứa nhỏ này nếu bị giết chết, mày cũng phải đi theo chôn cùng đấy, muốn liên lụy đến tao ư!? Đồ chó má không biết sống chết là gì, biến đi!"

"..." Người đàn ông bị dọa đến ngã ngửa, sắc mặt tái xanh.

"Còn chưa cút ra ngoài!? Muốn tao lặp lại mấy lần?"

"Lão đại..."

"Cút!"

"Vâng... Vâng..."

Bị giọng nói lạnh lẽo của Đao Ba Nam làm cho khiếp hồn, người đàn ông lộn nhào chạy ra ngoài.

Đao Ba Nam đi đến trước mặt Mộ Dịch Thần, lại nhìn lướt qua những người khác.

"Các cậu, cũng đều cút!"

"Vâng, lão đại."

Một đám thủ hạ bị dọa đến há miệng run rẩy lập túc lui ra ngoài.

Cửa cuốn lần nữa nặng nề rơi xuống.

Mộ Dịch Thần vô lực trợn tròn mắt, trong mắt đầy tia máu, người đàn ông kia từ từ đi đến trước mặt cậu, hai người mặt đối mặt.

Vân Thi Thi không khỏi khẩn trương nói: "Làm ơn đừng làm đau nó, van cầu anh!"

Đao Ba Nam vờ như không nghe thấy lời cô nói, ánh mắt đánh giá Mộ Dịch Thần vừa bị giày vò đến không tưởng nổi từ trên xuống dưới một lượt, mặt không biến sắc hỏi một câu."Cậu nhóc, có đau hay không?"

Mộ Dịch Thần lại lạnh hừ một tiếng, hiển nhiên không để tâm đến anh ta.

Đao Ba Nam cười một tiếng: "Đứa nhóc này, tuổi tuy còn nhỏ, nhưng lại rất có nghĩa khí!"

...