Chương 3112: Quả Trám (32)


...

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

Tôi nói, “Mười bốn tuổi, năm nhất…”

“Đau chỗ nào?”

“Đau bụng…”

Tôi khóc ròng nói, “Bác sĩ, có phải cháu sắp chết rồi không? Cháu chảy nhiều máu quá…”

Bác sĩ nhíu nhíu mày, để Đông Vũ đặt tôi lên giường trước, sau đó đuổi Đông Vũ ra ngoài, ngồi xuống, ý vị thâm trường nói, “Cô gái nhỏ, mẹ cháu có nói với cháu hay không, có kinh lần đầu ấy?”

Thịt trên mặt bác sĩ lại giật giật một phen, bình tĩnh nói ra.

Hóa ra, đây không phải là bệnh nan y gì, con gái đến thời kỳ trưởng thành, đều có kinh nguyệt, tục xưng là dì cả.

Từng tháng sẽ đúng giờ đến, đây là quá trình từ cô gái thành phụ nữ cần phải trải qua.

Bác sĩ nói xong, cười cười, có chút dở khóc dở cười, “Bệnh nan y sao? Cô gái nhỏ, bình thường cháu xem phim truyền hình rất nhiều sao?”

Tôi xấu hổ mặt đỏ lên, chân tay luống cuống.

Nhưng mà kiến thức về phương diện này, mẹ và tôi trao đổi không nhiều lắm, cũng không có nói, con gái đến giai đoạn dậy thì, thân thể sẽ trải qua biến hóa như thế nào.

Mẹ có vẻ cực kỳ quan tâm Đông Vũ, đối với tôi hình như có chút lạnh lùng, cha tôi là điển hình chủ nghĩa đại nam nhân, không nói một lời, lại càng không dành cho tôi quá nhiều quan tâm.

Cho tới khi tôi mở cửa, nhìn Đông Vũ đi qua đi lại ở cửa, cũng không biết nên nói như thế nào, tôi không phải mắc bệnh nan y, mà là đến kỳ sinh lý bình thường.

Trên đường trở về, vẻ mặt Đông Vũ cũng xấu hổ, anh nhìn tôi, lại nhìn túi lớn trên tay tôi, gói to băng vệ sinh Sophie mua từ trong siêu thị.

Nhân sinh đầu tiên dùng băng vệ sinh, vẫn do Đông Vũ thay tôi chọn.

Tôi đỏ mặt theo sát sau anh, anh nhìn băng vệ sinh trên giá, người bán hàng tiến cử Sophie, anh không chút nghĩ ngợi lấy mấy gói tính tiền.

Buổi tối lúc mẹ trở về, biết được chuyện này, nhưng mà không biết nên khóc hay nên cười, lúc này mới nói với tôi kiến thức về phương diện này.

Bụng đau như vậy, chắc là buổi tối ngày trước tôi không kiêng nể gì ăn mấy que kem, kỳ sinh lý không thể ăn đồ lạnh, mở đầu khóa, là dạy dỗ tôi một trận.



Một học kỳ quan trọng của năm, trước kỳ thi tháng, đang trong thời kỳ khẩn trương ôn tập, ở quê nhà truyền đến tin xấu.

Bà nội bệnh nặng, bác sĩ báo tin bệnh tình nguy kịch, còn nói cho cha tôi biết, bà cụ không qua khỏi.

Sau khi đưa bà cụ từ bệnh viện về nhà, tâm nguyện cuối cùng của bà cụ, là muốn nhìn thấy tôi và Đông Vũ lần cuối.

Tôi nhớ mang máng, đó là một buổi tối tuyết rơi rất dày.

Một ngày trước có mưa, không khí lạnh đem toàn bộ nước trên con đường đông cứng thành băng.

Cha lái xe, một đường chở chúng tôi với tốc độ 60 km/giờ, tôi ngồi ở sau xe, đau lòng nước mắt rơi đầy mặt.

Đông Vũ ôm vai tôi, vẻ mặt cứng đờ, bình thường cảm xúc của anh không lộ ra ngoài, biết bà nội bệnh nặng, anh cũng lo lắng không thôi.

Tôi thấy đôi mắt của anh cũng đỏ lên.

Một nhà bốn người vội vàng về nhà, tôi và Đông Vũ vội vàng chạy đến giường bệnh, bà nội liếc mắt nhìn chúng tôi một cái, rốt cuộc cũng cười vui mừng, một hơi bị tắc ghẹn trong cổ họng, rốt cuộc cũng phun ra, sau đó nuốt hơi thở.

Khi bà nhắm mắt lại, tay già nua giống như cây khô vẫn nắm chặt tay của tôi.

Tôi khó mà chấp nhận được sự thật này, tan vỡ khóc lớn.

Đông Vũ cũng quỳ bên cạnh bà, cúi đầu xuống, nước mắt chảy ra.

Trong sinh mệnh của tôi, từng là ngươi thân quan trọng nhất, rời khỏi thế giới một khắc, trái tim tôi cũng theo đó mà tạm dừng một lát.

...