...
Vân Thi Thi lại như tượng gỗ mất đi linh hồn, hai mắt trống rỗng không có thần.
Trên môi của anh, Vân Thi Thi mở to ánh mắt trống rỗng, từ hàm răng nói ra mấy chữ tới: "Mộ Nhã Triết, anh yêu em không?"
Thân hình Mộ Nhã Triết dừng lại.
Khuôn mặt đẹp trai cứng đờ.
Vân Thi Thi chấp nhất hỏi anh: "Anh có yêu em không? Em muốn biết. Anh xem em như món đồ chơi, hay là, trở thành người yêu của anh?"
"..."
"Nói đi!"
"..."
"Anh nói đi, câu hỏi rất khó trả lời sao?" Ánh mắt Vân Thi Thi trói chặt con ngươi đen của anh.
Một giây sau, Mộ Nhã Triết lại khi dễ cô, lần thứ hai hung hăng che lại môi của cô.
Kề sát môi của cô, Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vào mắt cô, từ miệng phát xuất một chữ trầm thấp khàn khàn: “Yêu!"
Trong mắt Vân Thi Thi hiện lên hoảng hốt, trong một giây tim đập mạnh và loạn nhịp, ngay sau đó, có một chớp mắt hoảng hốt, thất thần tại chỗ.
Cô vốn nghĩ, anh sẽ im lặng tới cùng.
Lại chưa từng nghĩ, anh vậy mà nói chữ này, chữ này, thật sự nói ra.
"Yêu."
Mộ Nhã Triết lại chậm rãi lập lại một câu, nhẹ nhàng tiếp tục hôn đôi môi xinh đẹp của cô, đầu lưỡi vẽ một vòng bên ngoài lau đi một tia ngai ngái trên môi cô, chậm rãi nói: "Em muốn tờ giấy kia, anh sẽ cho em!"
Nếu như đây điều cô rất muốn, vậy thì, anh sẽ cho!
"..." Vân Thi Thi triệt để kinh ngạc.
"Em muốn chiều chuộng danh chính ngôn thuận, anh cho em!"
"..."
Vân Thi Thi bị lời nói bá đạo của anh làm cho kinh sợ rồi.
Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, hạ thấp tư thế đến một bước này, thực khiến người ta khó có thể tin.
Trên thực tế, anh là một người đàn ông cực độ cố chấp.
Cố chấp lại chuyên chế.
Anh nhận định chuyện gì đó, sẽ liên tục cố chấp như vậy, bất kì ai cũng khó có thể ngăn cản.
Đồng dạng, người phụ nữ anh nhận định, bất kì ai cũng không thể thay thế được.
Cô muốn, anh đều đã có thể thỏa mãn.
Chỉ có rời khỏi anh, anh tuyệt đối không cho phép.
Anh nâng mắt lên, tầm mắt sâu thẳm khóa lại mặt mày của cô, mày hơi buông lỏng, có thêm vài phần dịu dàng ấm áp."Những thứ em, anh đều có thể cho em! Trừ chuyện rời khỏi anh, cái gì anh cũng có thể cho em!"
Ánh sợ run mắt Vân Thi Thi nhìn anh.
Môi anh kề sát môi cô, ấm áp, từng chữ thổ lộ theo khóe miệng.
"Em muốn người anh, tim anh, anh đều cho em, chỉ cho mình em!"
"..."
"Anh đồng ý với em, sẽ không đụng chạm bất kì người phụ nữ nào, chỉ có một mình em."
"..."
"Chỉ cần em."
Cô có hiểu chưa?
Thổ lộ của anh có vẻ vụng về.
Cũng không có lời ngon tiếng ngọt như người đàn ông khác, thề non hẹn biển, mà mỗi một chữ đều là trắng ra như thế, cố chấp, cơ hồ không chút do dự, chân thành nói với cô.
"Vân Thi Thi, anh chỉ muốn em."
"... Mộ Nhã Triết..."
"Chỉ cần em thích, anh có thể cho em toàn bộ thế giới của anh."
Thậm chí không hề giữ lại.
Trừ chuyện rời khỏi anh, dù thứ gì, anh cũng có thể cho cô!
"Hiện tại, anh có thể hôn em không?"
Giọng Mộ Nhã Triết khàn khàn hỏi.
Anh muốn cô.
Muốn cô đến điên rồi.
Người phụ nữ này, là chất độc.
Anh nghiễm nhiên trúng độc của cô, uống thuốc độc cho đỡ khát, nhưng trừ cô ra, không ai có thể giải.
Vân Thi Thi mấp máy môi, trong lòng không phải không có chấn kinh, chậm rãi, cánh tay ngọc của cô nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh.
Giống như đang mời gọi.
Bỗng nhiên, cằm dưới bị ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên.
Khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông mờ ám lấn đến gần.
Mộ Nhã Triết cúi đầu, môi mỏng dịu dàng phủ trên khóe môi của cô.
Mùi hương thơm ngát tràn đầy giữa môi răng, mùi thơm hấp dẫn trên người anh đặc biệt quen thuộc, thấm vào lòng người.
...