Chương 2223: Chó Cũng Không Bằng


...

Mộ Nhã Triết tiến lên một bước, hung dữ bóp chặt cổ cô ta, bàn tay anh vừa lớn lại vừa mạnh mẽ, gần như chỉ một bàn tay cũng vừa vặn bóp chặt lấy cổ Vân Thanh Miêu!

Chỉ hơi dùng sức, sắc mặt Vân Thanh Miêu lập tức thay đổi, mặt đỏ bừng tía tai.

“Buông… Buông tay…”

Sức lực người đàn ông này thật đáng sợ, như thể chỉ cần dùng thêm chút lực là một giây sau đã có thể bóp gãy cổ cô ta vậy!

Trong tay anh, Vân Thanh Miêu có cảm giác như thể hủy thiên diệt địa, hít thở không thông được, Vân Thanh Miêu thấy mình như thể một con kiến, dù có vùng vẫy mãi cũng đánh không lại, cũng không thể tránh thoát khỏi vòng tay anh!

"Cứu... Cứu mạng..."

Vân Thanh Miêu cảm nhận được người đàn ông này thật sự mãnh mẽ ngoan độc, như thể thực sự muốn bóp chết cô ta vậy, lực đạo trên tay càng lúc càng lớn.

Tương Ngọc bị sự cố bất ngờ này làm cho giật nảy mình, sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng, vội vàng chạy tới muốn giằng Vân Thanh Miêu ra khỏi bàn tay của Mộ Nhã Triết.

Nhưng bà ta không ngờ Mộ Nhã Triết lại dùng lực lớn như vậy, một bên cầu xin tha thứ, một bên cố gắng bẻ từng ngón tay anh ra, nhưng ngón tay người đàn ông này như thể đúc từ thép vậy, gắt gao bao quanh cổ Vân Thanh Miêu, cho dù Tương Ngọc có dùng bao nhiêu sức lực cũng không nhúc nhích chút nào.

Vân Cầm Lệ ở một bên cũng bị dọa cho giật mình luống cuống, mặt xám như tro đứng bất động như tượng sáp.

“Buông tay! Cầu xin cháu… Như vậy sẽ xảy ra án mạng mất!”

Cửa phòng bếp đột nhiên mở ra.

Vân Thi Thi đi ra nhìn thấy một màn này cũng không tỏ ra kinh ngạc sợ hãi, ngược lại vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường ngày.

Cô yên lặng nhìn, đến khi Vân Thanh Miêu gần như ngất lịm đi mới đi về phía trước, cầm lấy cổ tay Mộ Nhã Triết ôn nhu nói: “Đừng tức giận, buông tay ra đi.”

Mộ Nhã Triết vẫn như cũ không nhúc nhích.

“Ngoan.”

Vân Thi Thi kiễng chân, thơm nhẹ một cái lên mặt anh.

Lúc này Mộ Nhã Triết mới đột nhiên buông lỏng tay ra.

Thân thể Vân Thanh Miêu thoát khỏi sự khống chế, lập tức xụi lơ rơi trên mặt đất.

Cô ta ngã ngồi dưới đất, ôm lấy cổ, điên cuồng ho khan, mặt đỏ như gấc, tròng mắt cũng như muốn lồi ra ngoài, ngay lúc cô ta còn đang ho không ngừng thì bỗng nhiên cổ lại lần thứ hai bị người ta kéo lên.

Cô ta vội vàng ngẩng đầu, lại đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi một tay túm cổ áo cô ta, xách cô ta từ dưới đất lên, cũng không biết cô lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, một tay túm chặt lấy cô ta, một tay đã hung hăng giơ lên giáng cho cô ta một cái bạt tai.

“Bốp” một tiếng mạnh mẽ.

Vân Thanh Miêu bị cái tát này đánh cho mông lung, hai tròng mắt đỏ bừng ủy khuất, cánh môi run rẩy.

“Tôi vẫn luôn đối xử với các người rất khách khí, còn nhớ tới các người có chút thân thích, cho nên đã chiếu cố nhiều cho các người. Nhưng tôi cảm thấy thật phí công sức. Đối tốt với một con chó, nó còn biết vẫy đuôi mừng chủ. Còn các người thì sao? Chó cũng không bằng.”

Tương Ngọc cảm thấy nhục nhã, bất mãn kêu lên: “Thi Thi! Sao cháu lại nói như vậy? Cái gì mà đến chó cũng không bằng?”

"Không phải sao?"

Vân Thi Thi còn không thèm nhìn bà ta, mắt vẫn nhìn chằm chằm Vân Thanh Miêu: “Tôi thì làm sao, gả cho một người tốt thì cần các người bàn tán xem xét à? Cho dù cuộc sống các người không được như ý, cũng không cần làm ra bộ dạng tội nghiệp như ăn mày đến ăn xin chỗ tôi chứ? Các người nghèo, nghèo thì có thể lý sự sao? Muốn có được sự tôn trọng của người khác, ít nhất tự mình phải biết tôn trọng chính mình trước đi!”

...