...
Cho dù Lâm Phượng Thiên có phản đối, chẳng lẽ đoạn diễn này làm sao có thể cắt sạch?
Làm sao có thể?
Trong nội dung tác phẩm, cái tát này lại là chiêu trò thu hút người xem, làm sao có thể cắt sạch.
Nhan Băng Thanh rõ ràng là không từ thủ đoạn, xem như cô được mở mang tầm mắt.
Mộc Tịch đau lòng sắp rơi nước mắt, trong lòng có chút áy náy, cảm thấy tất cả đều là do chính mình hại Vân Thi Thi. Nếu không phải bởi vì chuyện của cô, Vân Thi Thi sẽ không kết thù oán với Nhan Băng Thanh.
Người hoá trang vội vàng đi lên, dùng phấn mới miễn cưỡng che đậy được dấu bàn tay vừa đỏ vừa sưng mà Nhan Băng Thanh mới đánh, cô ấy chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.
Cố Tinh Trạch đứng ở một bên nhìn, sắc mặt lạnh nhạt như nước.
Anh ta muốn tiến lên một bước, ánh mắt tối sầm lại, nhưng rồi lại bước về chỗ cũ, tay xiết chặt thành nắm đấm.
Lâm Phượng Thiên hung hăng dậm chân, lại dặn dò Vân Thi Thi một câu: "Lần này cô tuyệt đối không được thất thần! Cố hết sức diễn một lần, OK chứ?"
Vân Thi Thi gật đầu.
Cô biết, Lâm Phượng Thiên là lo lắng cho cô, sợ cô thất thần không diễn được, lại phải chịu thêm một cái tát.
Mỗi diễn viên đều có vị trí và cương vị riêng.
...
"Hà Na, đã lâu không gặp.” Vân Thi Thi đứng tại chỗ, ánh mắt mỉm cười, nét mặt thanh thuần.
"Doãn Hạ Thuần, vì sao cô quay về?"
Nhan Băng Thanh nhập tâm vào nhân vật, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô, từng bước ép sát, lạnh lùng nói: "Cô trở về làm gì?"
"Tôi không thể trở về sao?" Vân Thi Thi kinh ngạc mở to hai mắt, đối với địch ý của Nhan Băng Thanh đóng Lâm Hà Na cảm thấy hoang mang: "Nơi này là nhà tôi, tôi không về đây, còn có thể đi nơi nào?"
"Bốp -- "
Nhan Băng Thanh đột ngột đánh ở trên mặt cô, vẫn là vị trí cũ. Sức lực thậm chí còn lớn hơn lúc nãy, dường như trút xuống toàn bộ lửa giận!
Cô ta hận!
Cô ta cực kỳ hận Vân Thi Thi ngông nghênh!
Nghĩ đến lúc trước Vân Thi Thi bị cô ta hạ nhục như vậy, Nhan Băng Thanh vừa nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Vân Thi Thi liền hận không thể hung hăng xé nát!
Bởi vậy, không cần cảm xúc nổi lên, sự phẫn nộ cũng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Sức lực một cái bạt tai này khiến cho Vân Thi Thi không thể đứng vững, thân thể lung lay, một cái tát khiến lỗ tai ong ong!
Cả người cô không dễ dàng đứng vững, bụm mặt ngẩng đầu lên, đã thấy Nhan Băng Thanh nhìn cô chằm chằm, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy lời thoại của cô ta.
Đáng nói hơn là, cô ta bỗng nhiên dậm chân, xấu hổ xoay người, nói với Lâm Phượng Thiên: "Đạo diễn, tôi quên thoại rồi.”
...
Toàn trường quay trầm tĩnh.
Nhất là Cố Tinh Trạch, dường như đã nhẫn nhịn đến mức tận cùng, gương mặt tuấn tú tức giận cuồn cuộn, hơi thở băng lãnh từ trên thân không ngừng tràn ra.
Bây giờ, mọi người đều đã thấy rõ ràng.
Rõ ràng là Nhan Băng Thanh cố ý.
Mượn cảnh diễn này để chèn ép Vân Thi Thi, rõ ràng là muốn dạy quy củ cho người mới.
Dương Mị ngồi một bên, cảnh diễn tiếp theo là cô ta, nhưng vì cảnh này NG không ngừng lặp lại, chậm chạp không tới phiên cô ta lên sân khấu, cứ trang điểm đi rồi lại trang điểm lại.
Cô ta cũng đã nhìn ra, Nhan Băng Thanh này bụng dạ khó lường.
Cô ta đang dùng giáo huấn người mới, cô ta không phải chưa từng thử qua.
Lâm Phượng Thiên ngồi trước máy quay, thông qua màn ảnh nhìn về phía trước, Vân Thi Thi vẫn không nhúc nhích.
Mặt cô không chút thay đổi đứng yên lặng tại chỗ, đôi mắt cực kỳ lạnh, cực kỳ lạnh.
Trên mặt trắng xanh, gò má bên kia đỏ như rỉ máu, dấu năm ngón tay lại một lần nữa hiện lên.
Nóng bỏng đau rát nhắc nhở cô, mới vừa rồi Nhan Băng Thanh ra tay sức lực lớn bao nhiêu.
...