Chương 3059: Đại Kết Cục (30)


...

Cảm thấy có người đụng vào, bé con dùng lực giẫm, giống như con thỏ nhỏ, trực tiếp đá văng bàn tay to của Cung Kiệt!

“Hả? Lực mạnh như vậy sao?”

Cung Kiệt cảm thấy vô cùng thú vị, thấy hai bàn chân nhỏ vẫn giơ lên, anh sinh ra vài phần tâm tư đùa giỡn, vươn ngón tay dài ra, nhẹ nhàng gãi gãi bàn chân bé con qua tất!

Tiểu Nguyệt Dao phản ứng nhanh nhạy. Thấy Cung Kiệt đùa bé, hai chân của bé con càng lúc càng giẫm lợi hại hơn!

“Ha ha! Giống con thỏ nhỏ!”

Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần lập tức đến đó nhìn, thấy chân Tiểu Nguyệt Dao giống như chân con thỏ nhỏ, khi thì giẫm, mi tâm hơi nhăn lại, giống như có chút không vui rồi!

Hữu Hữu lo lắng em gái, lập tức nói, “Cậu, cậu đừng quấy rầy em gái ngủ nữa!”

“Ngủ lâu như vậy, chắc là ngủ đủ rồi?”

Cung Kiệt cười, bàn tay to nắm chặt, nắm chặt hai bàn chân nhỏ của bé con, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười xấu xa.

Tiểu Nguyệt Dao bị anh đánh thức, trên mặt nhiều nếp nhăn, giống như muốn khóc!”

Đứa bé không thể ngủ ngon, sẽ khóc để phát tiết bất mãn!

Cung Kiệt, “A… A…” Dụ dỗ vài tiếng, “Đừng khóc đừng khóc! Cậu ôm, cậu yêu!”

Hữu Hữu ở một bên bật cười!

Cậu cảm thấy, người đàn ông kiêu ngạo ngạo mạn không ai bì nổi, ôm đứa bé đáng yêu như thế, còn chiếm một bên khuỷu tay anh, anh giống như vú em vậy, dụ dỗ con gái, tình cảm dịu dàng vô hạn, hình ảnh như vậy, rất khó tưởng tượng, người đàn ông này là Cung Kiệt, quan chỉ huy cấp cao của tập đoàn Cự Phong khiến người nghe thấy tên là sợ mất mật.

Hình tượng chênh lệch, có phải hơi lớn quá không!

Hữu Hữu không ngừng cười trộm.

Cung Kiệt thấy cậu cười trộm, tức giận nói: “Cháu cười trộm cái gì?”

Hữu Hữu hắng giọng một cái, cười tao nhã, “Không có gì ạ! Cháu cảm thấy, cậu như vậy thật đáng yêu nha?”

Cung Kiệt không được tự nhiên xoay mặt đi, hừ lạnh một tiếng, bộ dạng cực kỳ kiêu ngạo.

Mộ Nhã Triết quay đầu lại, nói với cô, “Hai ngày này, anh chuẩn bị chuyện phẫu thuật, em đừng lo lắng.”

“Có phải quá vội vàng rồi không?”

“Sẽ không, chỉ là phẫu thuật nhỏ, không cần nhiều công sức và tinh lực!”

Mộ Nhã Triết lại nói với cô, “Em chỉ cần ở cữ thật tốt, điều dưỡng thân thể thật tốt, còn chuẩn bị hôn lễ nữa!”

“Hôn lễ… Chao ôi, sao em lại quên vụ này rồi!”

Vân Thi Thi dở khóc dở cười, “Chăm sóc Tiểu Nguyệt Dao, em đã quên mất, người nào đó còn thiếu em một hôn lễ long trọng!”

“Em đã quên, nhưng anh không quên! Chỉ là cũng cần phải đợi đôi mắt của em tốt hơn! Bằng không, nếu em không nhìn thấy bộ dạng mình mặc áo cưới có bao nhiêu xinh đẹp, lại có nhiều tiếc nuối?”

Vân Thi Thi có chút bi quan, cô có chút bất an nói, “Người hiến giác mạc, nghe nói không dễ tìm, cũng không phải nhất định có thể nắm chắc cơ hội! Em chỉ lo lắng… Đợi đôi mắt em khôi phục, Nguyệt Dao cũng đã trưởng thành!”

Hữu Hữu lập tức nói, “Mẹ đừng suy nghĩ linh tinh! Có cha và cậu ở đây, mẹ đừng buồn lo vô cớ!”

“Đều nói Nguyệt Dao rất xinh đẹp, đáng tiếc, mẹ không thể nhìn thấy!”

Vân Thi Thi đột nhiên cảm khái một tiếng, “Thực đáng tiếc, con gái được sinh ra, cũng không thể nhìn đứa bé! Cũng không biết, rốt cuộc thì khi nào mới có thể nhìn thấy rõ ràng dáng dấp của đứa bé?"

Cảm khái như vậy, mất mát trên mặt Vân Thi Thi, liền không che dấu được, cô cúi đầu, khẽ chạm vào má Nguyệt Dao, có chút tiếc nuối!

...