Chương 854: Ăn Xong Đừng Chơi Điện Thoại Di Động


...

Hữu Hữu lắc đầu: "Ăn ngán lắm."

"Wow? Em ăn mỗi ngày hả?"

"Bản thân em biết làm." Trong lòng Hữu Hữu thầm nói, những nhà hàng Tây này có vẻ đường hoàng, cơm Tây làm ra căn bản không chính tông, bình thường cậu ở nhà, cũng thường xuyên làm cơm Tây, trình độ những nhà hàng Tây này, còn chưa bằng cậu nữa!

So với cơm Tây, cậu càng thích bữa ăn kiểu Trung Quốc.

Tiểu Dịch Thần liếm liếm môi, cũng nói: "Anh thấy đói bụng! Kỳ thật, anh thích ăn Pizza."

"Pizza rất khó ăn." Hữu Hữu không lưu tình chút nào đánh giá, "Em không thích pizza."

Tiểu Dịch Thần im lặng im lặng, nhưng cũng theo cậu: "Được, vậy chúng ta đi tìm món em thích ăn!"

Cậu dịu dàng cười cười, cưng chiều trong mắt, không thèm che dấu!

Hữu Hữu nhìn cậu một cái, tim đập lỡ một nhịp.

Cậu còn tưởng rằng thằng nhóc này sẽ chọn món mình thích ăn! Không nghĩ tới, lại nói cho cậu chọn lựa.

Xem ra, người làm anh này cũng rất bao dung cậu!

Cậu nghĩ như vậy, tiện tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Dịch Thần nắm tay cậu, một đường nhìn xung quanh, mặc dù không thấy nhà hàng Hữu Hữu muốn ăn, nhưng mặc dù đi dạo không có mục đích như vậy, cũng rất thích thú!

Hai đứa bé bỗng nhiên đi ngang qua một chỗ bán cá nướng, Hữu Hữu đi tới cửa, cuối cùng đi không nổi, ngửi ngửi, mùi hương không ngừng bay tới từ trong nhà ăn, thực khiến người thèm nhỏ dãi.

Tiểu Dịch Thần cũng không khỏi bị mùi thơm này hấp dẫn, kìm lòng không đậu tới gần.

"Hữu Hữu, chúng ta ăn cá nướng nha?"

"Ưm, được!"

Hữu Hữu liếm liếm cánh môi, cá nướng, cậu không biết, nhưng ngửi mùi, đúng là mê người quá xá!

Hẳn là rất ngon nhỉ?

Nghĩ như vậy, cậu mặc cho Tiểu Dịch Thần nắm tay đi vào.

Mới vừa bước vào nhà hàng, nhân viên đứng ở cửa tiếp khách nhìn hai bánh bao nhỏ đẩy cửa đi tới, ý cười trên mặt cứng đờ, thân thể cứng ngắc.

Ồ?

Hai bánh bao nhỏ thật đáng yêu nha?

Phấn trắng nõn nà, rất giống hai nắm gạo nếp mềm mại.

Hai bánh bao nhỏ mặc áo sơmi, cùng mặc một kiểu quần yếm, rất giống tiểu thân sĩ tao nhã.

Chỉ là... Chỉ có hai người sao?

Cha mẹ bọn họ đâu nhỉ?

Nhân viên nhìn phía sau bọn họ.

Hữu Hữu lại mở miệng nói: "Xin chào, hai người."

"..."

Hai người?

Trên mặt nhân viên hơi kinh ngạc, hai bánh bao nhỏ xem ra sáu bảy tuổi, nhỏ như vậy, có năng lực tiêu phí hay không?

Phải biết rằng, nhà hàng này phí dụng rất cao, hai bạn nhỏ này có tiền trả hay không nha?

Vì thế, cô ngồi xổm xuống, thân thiện hỏi: "Hai anh bạn nhỏ, ba mẹ của hai người đâu? Chỉ có hai người sao? Hay là đi lạc rồi?"

"Không có đi lạc mà..., dì. Chúng con là tới dùng cơm, mang chúng con đi đến vị trí dùng cơm đi." Tiểu Dịch Thần cười sáng lạn, rất lễ phép nói.

Nói xong, thấy trên mặt cô có nghi ngờ như cũ, cậu nói: "Con có mang tiền, chúng con sẽ không ăn cơm bá vương...!"

Mặc dù trong lòng nhân viên nghi ngờ, lại cũng chỉ có thể dẫn bọn họ tới bàn, lấy thực đơn ra.

Hữu Hữu mở thực đơn, chọn cá nướng, lại chọn mấy loại đồ nướng, sau đó, kiên nhẫn chờ bữa ăn mang lên.

Giờ phút này, đúng là giờ ăn, bởi vậy người trong phòng ăn rất nhiều, tiếng người ồn ào, bầu không khí ồn ào.

Hữu Hữu cầm điện thoại ra, đã ở bệnh viện nhiều ngày, vội vàng chăm sóc mẹ, bởi vậy nhất thời đặt chuyện công ty sang một bên.

Mới vừa rồi mở hòm thư ra, một bức lại một bức email nhảy ra. Cậu xem kĩ từng bức một, mới xem đến một nửa, điện thoại di động bỗng nhiên bị Tiểu Dịch Thần đoạt đi.

"Đang chơi cái gì vậy?"

...