...
Cô gái ngu ngốc này, cuối cùng cũng biết sợ rồi sao?
Rốt cuộc cũng biết lo lắng về vấn đề này!
Mộ Nhã Triết rất hài lòng, nhưng còn cố tình nói: "Rất nhiều."
Anh khiêu khích nhưng không có làm lố, vì vậy Vân Thi Thi cũng không nhận ra điều gì khác thường từ trong giọng nói của anh, nhíu mày, biểu tình rất kinh ngạc: "Rất nhiều sao?"
"Ừ!"
Mộ Nhã Triết câu môi cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không bình thường sao?"
"..." Vân Thi Thi bỗng nhiên không còn lời gì để nói.
Đúng vậy, mấy chuyện này không phải rất bình thường sao?
Làng giải trí, có nhiều hành vi phóng đãng như vậy.
Lâm Chi, Nhan Băng Thanh, Hàn Ngữ Yên, mấy nữ diễn viên một bước trở thành ngôi sao kia, làm sao sẽ chưa từng làm những chuyện này.
Mặc dù Dương Mị hiền lành như vậy, nhưng cũng là dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, chuyện này cũng là sự thật.
Làng giải trí là nơi choáng ngợp với những mỹ nữ, sắc đẹp, tiền bạc, quyền thế, tất cả những chuyện không minh bạch, đều có thể tìm được ở đây.
Vân Thi Thi nghĩ đến đây, ngây ngẩn cả người.
Mộ Nhã Triết lười biếng mở miệng: "Làng giải trí có nhiều người phụ nữ, vì được nổi tiếng mà tự dâng mình cho mấy nhà đầu tư. Em không biết đâu, chỉ cần anh vào khách sạn, thì một giây sau tất cả thông tin về căn phòng anh đặt đều sẽ bị truyền ra ngoài! Sau đó sẽ có rất nhiều người phụ nữ ăn mặc gợi cảm quyến rũ, thướt tha xinh đẹp xuất hiện trước mắt anh."
Vân Thi Thi hỏi đến cùng: "Vậy còn anh? Anh cũng mở cửa cho họ đi vào sao?"
"Sẽ không."
Mộ Nhã Triết thản nhiên.
"Sẽ không ư?"
Vân Thi Thi ôm thái độ hoài nghi.
Một màn vừa xảy ra, tình huống lúc đó là như thế nào chứ.
Mộ Nhã Triết nói: "Trước giờ anh không thích tiếp xúc với phụ nữ làm trong ngành giải trí, cảm thấy rất dơ bẩn, ghê tởm. Mấy người phụ nữ đó, nhìn bề ngoài rất xinh đẹp, nhưng đằng sau gương mặt xinh đẹp đó lại ẩn chứa sự tham lam vô độ. Anh không thích."
"Vậy Lâm Chi thì sao?"
Vân Thi Thi không buông tha nhắm vào cô ta.
"Sao anh lại để cho cô ta đi vào?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, điểm này, quả thật là anh bị oan uổng.
Anh có đồng ý cho cô ta đi vào đâu chứ?
"Anh đóng cửa."
"...?"
"Sau đó cô ta dùng chân cản lại."
"..."
Vân Thi Thi lại một lần nữa kinh ngạc.
Còn có chuyện như vậy sao.
Thật là quá đáng mà.
Tại sao lại có loại người không biết xấu hổ như vậy, bị người ta cự tuyệt rồi mà còn cố tình đeo bám!
"Da mặt thật dày!"
Vân Thi Thi nhíu mày thốt ra mấy chữ.
Mộ Nhã Triết lại nghiền ngẫm nói: "Em cho rằng ai cũng giống như em, da mặt mỏng sao?"
Vân Thi Thi: "..."
Cô bất lực trừng mắt: "Này!"
"Được rồi, ngoan."
"Cô gái nhỏ của anh ghen đây mà." Mộ Nhã Triết giơ tay sờ sờ đầu cô, giống như đang dỗ một đứa bé, dịu dàng dụ dỗ cô: "Đừng nóng giận, hửm? Tức giận rất xấu xí."
Vân Thi Thi hoàn toàn không thèm để ý.
"Không thèm giỡn với anh!"
Cô quay mặt qua chỗ khác, hiển nhiên là vẫn còn tức giận!
Chẳng qua là chuyện này, quả thật là cũng không thể trách anh, nhưng mà vẫn tức giận, cơn bực bội này không có chỗ nào để phát tiết, buồn bực ngột ngạt trong lòng, nhưng không biết làm sao cho nguôi ngoai.
Không thể trách anh được, nhưng cũng không khỏi cảm thấy không muốn để ý tới anh!
Mộ Nhã Triết lại cảm thấy buồn cười.
Cô gái này, một khi tức giận lên rồi, thì không phải chỉ cần nói vài câu là có thể dỗ dành được!
Chắc là, ghen nên mới như vậy!
...