...
"99%?"
Tống Ân Nhã bỗng nhiên động tâm rồi.
Cô ta xoay người, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh mắt phức tạp.
Cô ta không để ý, cái gọi là thống khổ rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ, bây giờ đã khư khư cố chấp, cho dù thống khổ, cô ta cũng nhất định phải làm.
Mà bác sĩ nói, xác xuất thành công rất cao, 99%, như vậy đủ rồi!
Cô ta xoay người, hỏi thăm: "Thụ tinh ống nghiệm cần phải bao lâu?"
"Cần thời gian nhất định."
"Thời gian nhất định là bao lâu?" Tống Ân Nhã khẩn trương chất vấn: "Tôi cũng không có bao nhiêu thời gian!"
"Nhanh nhất, cũng cần nửa tháng."
"Ngay lập tức đi làm! Mau chóng!"
"Vâng, cô Tống an tâm chớ vội, không cần khẩn trương, nhất định chúng tôi mau chóng hoàn thành."
Nói xong, bác sĩ vội vã rời đi.
"Bịch", cửa khẽ đóng.
Tống Ân Nhã thoát lực ngã ngồi ở trên ghế sofa, mờ mịt nhìn về phía trần nhà.
Lần này đi nước Mỹ, cô ta không biết vận dụng bao nhiêu quan hệ, hao phí bao nhiêu tài sản, thậm chí gạt nhà họ Tống từ trên xuống dưới, len lén lấy tám chữ số trong tài sản của Tống Vân Tích.
Tám chữ số...
Thụ tinh nhân tạo, so với cô ta tưởng tượng còn cao hơn nhiều.
Ngày đó, Mộ Nhã Triết lạnh lùng làm cô ta nản lòng thoái chí.
Cô ta hiểu sâu, người đàn ông này, thất vọng với cô ta rồi!
Cô ta đã từng buộc chính mình chết tâm, buông tay ra, không cần theo đuổi.
Nhưng trong thoáng chốc phát hiện, không biết lúc nào, người đàn ông này đã thành toàn bộ thế giới, nếu rời anh, thế giới của cô ta nhất thời một vùng tăm tối, tuyệt vọng.
Làm cho người ảo não chính là, cho dù có rất nhiều hận với anh, nhưng cô ta đã không cách nào rời anh rồi.
Bởi vậy, đi nhầm đường, cô ta sinh ý nghĩ này.
Cô ta dự định trộm anh, lợi dùng thụ tinh nhân tạo, vụng trộm mang thai con của anh.
Cô ta nghĩ là, Vân Thi Thi là lợi dụng đứa trẻ lấy được niềm vui của anh, thủ đoạn như vậy, tại sao cô ta không thể lợi dụng?!
Từ trước đến nay hào môn mẫu bằng tử quý.
Thân phận Vân Thi Thi như vậy, không xứng!
Nhưng cô ta xứng với Nhà họ Mộ.
Nhất định là Vân Thi Thi lợi dụng hai đứa bé trói chặt lòng anh Mộ, như vậy sao cô ta không thể làm như vậy?!
Nếu cô ta mang thai con của anh Mộ, nhất định anh sẽ không trách cứ cô ta, gạt bỏ cô ta.
Đứa bé sẽ thành ràng buộc giữa họ.
Cho dù anh nhẫn tâm, quyết tuyệt như vậy, cô ta có được con của anh, cho dù không có anh, cũng có thể có ký thác trên tinh thần.
Huống hồ, dù ác tâm, cũng sẽ không quan tâm tới cô ta.
Dù anh không coi trọng cốt nhục của mình, nhưng Nhà họ Mộ, anh hẳn là sẽ coi trọng?
Hào môn không coi trọng hương hỏa truyền thừa sao?
Cô ta không bắt buộc, cho dù là gả cho anh Mộ, làm vợ nhỏ, bây giờ cô ta chấp nhận.
Sau này, còn nhiều thời gian, cô ta không tin, cô ta đấu không lại Vân Thi Thi.
Nghĩ tới đây, Tống Ân Nhã nắm chặt tay, móng tay sắc nhọn gần như khắc vào lòng bàn tay.
...
Giờ phút này, Nhà họ Tống vô cùng hỗn loạn.
Nhất là Tống Vân Tích, khi anh ta phát hiện chính mình mất một khoản, càng gấp đến độ đau đầu.
Không cần đi tra, cũng biết khoản này là ai lấy đi!
Nắm giữ mật mã tài khoản, ngoại trừ cha, chỉ có Tống Ân Nhã.
Bây giờ, cô ta đã mất tích, không phải cô ta thì sẽ là ai?
Cái người không tranh giành!
Rốt cuộc đi đâu?!
Điện thoại gọi không thông, hành tung cũng không có hướng đi, cho dù muốn tra, cũng không có một chút đầu mối, tung tích không rõ.
...