Chương 1562: Em Không Thấy Mình Quá Đáng, Phải Không? (3)


...

Vốn dĩ, anh muốn chiến tranh lạnh với cô, nhưng chỉ qua một buổi tối, anh cũng bắt đầu nhớ cô, nhắn một tin ngắn qua.

Cô trả lời bằng một vẻ mặt.

Nhắn tin rất chán, rất buồn tẻ, nhìn chữ đen trên màn hình trắng, không ngừng tưởng tượng vẻ mặt của cô.

Cuối cùng cô cũng về nước, lúc anh đang vui vẻ, cô lại nói, về nhà cầm quần áo, rồi đi.

Cô còn muốn đi đâu nữa?

Làm nghệ sĩ, bận rộn theo chương trình, gần người nhà thì ít mà xa cách thì nhiều, cho dù thù lao đóng phim cao, nhưng anh có cần chút thù lao đóng phim đó của cô đâu?

Anh để cho cô làm việc, làm chuyện mình thích, là tôn trọng cô.

Nhưng, việc này không có nghĩa là, anh không quan tâm.

Anh vô cùng để ý!

Anh không thích cô dùng thời gian vốn nên dành cho anh, đi làm việc!

Vì thù lao đóng phim mấy chục mấy trăm vạn đó?!

Anh dùng vài phút thì đã kiếm được nhiều như vậy.

Anh nhớ cô, không giây phút nào không nhớ cô, đâu chỉ có vài phút này!

Vân Thi Thi nắm chặt đi động, lắng nghe tiếng động truyền tới từ bên kia, tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông, hiểu rằng nhất định anh vô cùng tức giận, nhưng mà lại không phát giận với cô, bởi vậy đang liều mạng chịu đựng.

Lúc cô áy náy, Mộ Nhã Triết ở bên kia trầm giọng hỏi: "Em có nhớ anh không?"

"Nhớ..."

"Đêm nay ở lại bên anh, chỗ nào cũng không đi."

Vân Thi Thi nhíu mày, chậm chạp nói: "Em đã tham gia vào tổ phim thì phải chịu sự quản thúc, em xin phép mới được đi ra ngoài, cho nên, cầm quần áo xong thì phải về tổ phim rồi!"

Mộ Nhã Triết phiền chán ngắt điện thoại.

Vân Thi Thi nghe tiếng ‘tút tút’ không ngừng truyền đến từ trong ống nghe, nhất thời, hốc mắt ẩm ướt.

Khi về đến nhà, hai bánh bao nhỏ đang ngồi trong phòng khách xem tivi, vừa thấy cô, hai đứa bé chạy như bay tới, một đứa một bên nhào vào lòng cô.

Nhóc con đang tuổi lớn, Vân Thi Thi phát hiện, bảy ngày không gặp, Hữu Hữu lại cao thêm một chút, cao lên rất rõ ràng.

Đứng chung một chỗ với Tiểu Dịch Thần, đã không chênh lệch như trước nữa.

Tiểu Dịch Thần không cao hơn, nhưng mà ở nhà nhiều ngày, mỗi ngày Hữu Hữu đều làm thức ăn ngon cho cậu, khuôn mặt của cậu béo ra một chút, hồng hào, thật đáng yêu.

Vân Thi Thi vô cùng thân thiết cọ xát mặt của bọn họ, lúc ngẩng đầu, thì thấy trong phòng khách chỉ có TV đang bất.

"Cha con đâu?"

Vân Thi Thi nhìn bốn phía: "Anh ấy không ở nhà sao?"

"Cha còn chưa về nữa!"

Tiểu Dịch Thần ôm Vân Thi Thi không chịu buông tay.

Mấy ngày không gặp cô, vừa thấy cô về nhà, thì hận không thể dùng hai tay hai chân dính chặt lên người cô, không chịu xuống.

Vân Thi Thi cưng chiều cười, bế cậu lên.

"Oa? Sao lại nặng thêm rồi! Tiểu Dịch Thần, con béo lên rồi kìa!"

Cô nhịn không được trêu chọc.

Tiểu Dịch Thần nghe xong, mặt đỏ lên, căng thẳng hỏi han: "Mẹ ôm Tiểu Dịch Thần không nổi rồi sao?"

"Một chút thôi!"

Vân Thi Thi ra vẻ nghiêm túc gật gật đầu, chỉ muốn chọc cậu chơi!

Tiểu Dịch Thần vừa nghe, luống cuống!

Không được!

Cậu không muốn lớn lên, cũng không muốn béo lên, nếu thế thì, mẹ sẽ ôm nổi cậu nữa.

Như vậy thì, sau này cậu không rúc thể vào lòng mẹ làm nũng nữa rồi.

Vừa nghĩ tới đây, anh hết hồn hoảng sợ, vì thế lập tức nói: "Vậy thì ngày mai, con bắt đầu giảm béo!"

Vân Thi Thi búng trán cậu, "Bé ngốc! Không được. Con đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút, mới có thể cao lớn, mạnh khỏe!"

Nói xong, hôn khuôn mặt hồng hào của cậu một cái.

Cảm giác non nớt mềm mại, giống như đậu hủ vào miệng là tan!

Vân Thi Thi ôm cậu, không nỡ buông tay.

...