Chương 566: Giả Vờ Không Tỉnh Táo Thôi


...

Lý Thừa Trạch cũng có chút nóng giận, mới vừa rồi anh ta vẫn cố kiềm chế tính tình nóng nảy, tức giận còn không có chỗ phát tiết chỉ vì Cố Tinh Trạch.

Hiện giờ bị Diệp Minh Lan mắng, rốt cục cũng đã bạo phát, rống giận: "Hừ! Mẹ nó! Diệp Minh Lan cô có ý gì? Một câu anh Cố thiếu, hai câu anh Cố, ba câu cũng anh Cố, anh ta thì có cái bản lĩnh gì?! Nhà họ Cố? Ha ha! Nhà họ Cố thì làm sao?! Tôi còn nghe nói thằng nhãi kia chẳng qua cũng chỉ là con riêng bên ngoài của lão già họ Cố với tình nhân của ông ta thôi! Người nhà họ Cố chẳng lẽ có thể giống như Ngọc Hoàng Đại Đế sao? Như thế nào? Chẳng lẽ Cố Tinh Trạch anh ta còn có thể một cước dẫm nát nhà họ Lý dưới chân?!"

Đáy mắt Diệp Minh Lan đầy vẻ kinh thường.

Đâu chỉ là giẫm nát dưới lòng bàn chân? Nếu là Cố Tinh Trạch có lòng muốn làm, ngay cả giết chết một người nhà họ Lý cũng chỉ là chuyện bình thường.

Lý Thừa Trạch thấy vẻ mặt khinh thường miệt thị của cô ta, cười lạnh một tiếng, mượn rượu lớn tiếng nói: "Diệp Minh Lan, thân phận tôi thấp kém, không với nổi tới cô, được chưa?"

Dứt lời, anh ta cầm lấy áo khoác, cũng không quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi!

"Được rồi, đừng ầm ĩ, bữa tiệc sinh nhật này thực quá xui xẻo, tất cả mọi người giải tán đi!"

"Aizz! Chị Minh Lan ánh mắt cao hơn người, chúng ta cũng không phải Hoàng Thái Tử nhà họ Mộ, càng không phải cậu ấm nhà họ Cố, chị Minh Lan khẳng định rất chướng mắt!" Có người mượn rượu để châm chọc khiêu khích.

"Các người có ý gì?"

"Không có ý gì cả! Tất cả chúng tôi ai cũng hiểu là không có ý gì, giải tán thôi!"

Mọi người nhao nhao đứng dậy, không ai bằng lòng ở lại, tiệc rượu cũng nên thu chén dừng tại đây thôi.

Diệp Minh Lan đứng nguyên chỗ, nhìn mọi người rời đi, tức giận đến toàn thân phát run.

...

Ngoài cửa, lúc Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi lên xe, cô gần như thiếp đi, làm tổ ở trong góc, nhắm mắt lại, cuộn tròn người thành một cục.

Bên trong xe không khí có chút lạnh.

Anh cố ý dặn dò lái xe điều chỉnh điều hòa ấm hơn một chút.

Ngoài cửa xe, cảnh phố xá không ngừng lướt qua.

Thành phố chìm vào hoàng hôn trong tiếng ồn ào vội vã, cuộc sống về đêm của giới trẻ lúc này mới xem như chính thức bắt đầu.

Cố Tinh Trạch vươn tay, kéo Vân Thi Thi lại gần một chút, để cho cô tựa đầu vào vai anh.

Anh nhẹ nhàng cúi đầu, thấy hàng lông mi cô buông xuống như đã lâm vào ngủ say.

Anh giơ tay khẽ vén mấy sợi tóc mái lất phất trên trán cô, ánh trăng chiếu xuống càng làm nổi bật dung nhan giống như ngọc phấn, trơn bóng, xinh đẹp.

Mặc dù có thể ở cạnh cô với khoảng cách gần như thế nhưng cảm giác tịch mịch, cô đơn vẫn luôn bủa vây lấy anh.

Có đôi khi lại thật xa lạ, rõ ràng người trong lòng ở bên, nhưng lại cảm thấy cho dù có với thế nào cũng không chạm tới tim cô.

Cố Tinh Trạch dơ tay, muốn chạm vào mặt cô, nhưng nhớ tới ánh mắt tránh né của cô trong quán bar, động tác bỗng nhiên khựng lại.

Bất đắc dĩ cười khổ, bàn tay dần thu lại.

Ánh trăng chiếu qua đôi hàng mi phủ bóng che khuất đôi mắt thâm thúy.

..

Đôi mắt bị dấu kín qua những sợi tóc khẽ hé mở.

Cô rõ ràng tỉnh táo chỉ là giả vờ như không thanh tỉnh mà thôi.

...

"Cốc cốc cốc - - "

Tiếng đập cửa vang lên hết sức rõ ràng trong đêm tối yên tĩnh.

Vân Thiên Hữu lập tức tỉnh dậy từ trên ghế sofa, lê dép rất nhanh đi tới mở cửa, cửa vừa mở liền thấy Cố Tinh Trạch ôm Vân Thi Thi, sắc mặt Hữu Hữu liền thay đổi.

"Mẹ... Mẹ sao vậy?"

Cố Tinh Trạch nhìn thấy bánh bao nhỏ, liền ngẩn người, vẻ mặt giống như đóng băng.

Tiểu bánh bao trước mặt này, có được dáng vẻ thanh tú xinh đẹp gần tương tự như Vân Thi Thi.

Là con trai… của cô?

Bánh bao nhỏ thấy vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn của anh, đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng khẽ chớp chớp, cười nói: "Oa! Chú không phải là Cố Tinh Trạch sao? Đại Minh Tinh! Cháu vừa mới thấy chú trên TV đó!"

...