...
Hữu Hữu chỉnh lại dây áo, đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên thành một vòng cung đẹp mắt.
Vân Thi Thi ngơ ngẩn nhìn cậu, trong lúc đó thậm chí cô còn ngưng thần nín thở, không nỡ thở chỉ sợ đánh mất giây phút yên tĩnh dịu dàng này.
Sáng sớm, Hữu Hữu rời giường liền tự mình mặc quần áo, chải đầu tóc, cậu mặc bộ tây trang nhỏ, cổ áo thắt nơ đen, rất giống một người đàn ông quý tộc, cao quý tao nhã, lễ độ lịch sự.
Hơn nữa cậu còn rất cẩn thận, ngay cả túi tiền tây trang cũng cài một chiếc kim thủy tinh cài áo đặc biệt xinh đẹp.
Nhìn liền biết hôm nay là một ngày đặc biệt với cậu, một ngày cậu rất coi trọng.
Hữu Hữu rất chú trọng cách ăn mặc, bình thường cũng đã để ý cách ăn mặc của mình rồi, hôm nay cậu còn khiến mình càng trở nên đẹp trai hơn.
Cô nhìn cậu, giống như có thể tưởng tượng đến mười mấy năm sau, tiểu gia hỏa này nhất định sẽ giống cha mình trở thành một người đàn ông nho nhã, cao quý, đẹp trai, tài giỏi.
Cậu hạ thấp mi mắt, hàng lông mi dài phủ xuống tạo thành bóng mờ càng làm nổi bật lên đôi mắt thâm thúy mê người.
"Thời gian trôi qua thật nhanh!"
Hữu Hữu cười gian, ánh mắt nhìn cô, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, ánh mắt trong sáng, thuần khiết: "Chỉ chớp mắt vậy mà mẹ con đã phải lập gia dình rồi!"
Vân Thi Thi bị lời đùa như ông cụ non của cậu làm cho sở khóc dở cười, cô cố ý trêu ghẹo nói: "Hữu Hữu, con còn nhỏ, sao cứ giống như ông già thế kia?! Nói chuyện thì chín chắn nghiêm túc cứ như ông cụ! Ai không biết còn tưởng là con gả con gái ra ngoài đấy!"
"Về sau con có con gái hay không còn chưa xác định! Nhưng mẹ thì chỉ có một, gả ra ngoài khẳng định không bỏ được."
Từ khi bắt đầu hiểu chuyện, cậu liền cùng mẹ sống nương tựa vào nhau.
Cậu vốn cho là sinh ra như vậy, về sau cũng sẽ như vậy, cậu cùng mẹ, hai người sống nương tựa bên nhau tới già.
Cậu thừa nhận, cậu có chút quá yêu mẹ, dù sao tại trong đời cậu, Vân Thi Thi vẫn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng.
Cậu học cách tự đi, học cách tự ăn cơm, học cách tự đến trường, học cách tự sinh hoạt, cậu cố gắng hoàn thành toàn bộ, đều là vì muốn mẹ được hạnh phúc.
Khi đó, cậu đã từng nghĩ, cậu không có cha, mẹ sống cô đơn một mình, cậu nhất định phải ở bên mẹ, đi cùng mẹ đến cuối cuộc đời.
Cậu là sinh mệnh của mẹ, là người đàn ông duy nhất của mẹ.
Bởi vậy, cậu rất yêu mẹ, chăm sóc mẹ, cậu coi đây như sứ mệnh của cuộc đời mình, bằng mọi giá phải hoàn thành nó.
Cậu cũng không biết đây là một loại trách nhiệm, ngược lại cậu cực kỳ hưởng thụ trách nhiệm cùng sứ mệnh này.
Nhưng hiện giờ, ngay tại ngày hôm nay, sứ mệnh thần thánh ấy cậu muốn trao vào trong tay một người có tên là Mộ Nhã Triết.
Cậu cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc, đồng thời cũng có chút lưu luyến không rời.
Vui vẻ là vì cuối cùng mẹ đã có được hạnh phúc của chính mình, về sau mẹ sẽ không còn độc thân, không còn cô đơn nữa!
Lưu luyến không rời là vì sau khi giao sứ mệnh này ra, trong lòng cậu không hiểu sao lại có chút thất bại.
Tình cảm đối với Vân Thi Thi có chút phức tạp bất an, có chút ích kỷ.
Vân Thi Thi thấy vẻ mặt tình cảm đầy phức tạp của cậu, giống như có chút cô đơn, có chút vui vẻ, lại có chút ưu sầu, lúc này cô đoán không ra, trong lòng đứa bé này đang nghĩ gì.
Cô cười dịu dàng, bàn tay khẽ đặt lên tay cậu, Hữu Hữu bỗng nhiên trở tay cầm lấy tay cô.
Bàn tay nho nhỏ, vẫn không có cách nào ôm trọn lấy bàn tay cô, nhưng hai bàn tay nhỏ gắt gao giữ chặt lấy tay cô, ấm áp trong lòng bàn tay dọc theo đầu ngón tay truyền tới trái tim cô.
...