Chương 497: Khôi phục ký ức (4)


...

Trong mắt Mộ Uyển Nhu lóe lên sự chột dạ, nhưng biến mất rất nhanh, sau đó ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, cô ta tiến lên vài bước, sải bước đi tới trước mặt Vân Thi Thi, vung tay lên, hung hăng tát cô một cái!

“Bốp... “

Vân Thi Thi né tránh không kịp, khuôn mặt bị đánh sưng một bên.

Trên mặt lập tức hiện lên vết sưng.

Ánh mắt Vân Thi Thi choáng váng, xoa gò má bị bỏng rát, có chút ngạc nhiên cũng như nghi ngờ mà nhìn cô ta.

“Đồ đê tiện! Nhìn cái gì chứ? Cô mà cũng biết cái gọi là quá mức sao? Tôi thấy cô chính là hồ ly tinh chuyển thế, mọc ra bộ dạng thanh thuần vô hại, nhưng từ trong xương thì tính cách lại vô cùng thấp hèn!”

Mộ Uyển Nhu nghiến răng nghiến lợi nói, trong mắt tràn ngập tức giận cũng như thù hận, hận không thể lột da tróc thịt cô ngay tại chỗ!

Vân Thi Thi bị những lời của cô ta làm cho tức giận: “ Cô dựa vào cái gì mà nói tôi thấp hèn?!”

“Cô còn dám cãi lại?!” Mộ Uyển Nhu nói, bàn tay lại duỗi ra như muốn đánh tiếp.

Thế nhưng Vân Thi Thi bắt kịp được cổ tay cô ta, cho một bạt tai tàn nhẫn, coi như đáp lễ.

“Bốp...”

Một bại tai này làm cho Mộ Uyển Nhu không đứng vững, lao đảo về phía sau vài bước, suýt nữa muốn ngã.

Ngải Luân nhanh tay lẹ mắt tiến lên, đỡ lấy người cô ta, lạnh lùng nhìn Vân Thi Thi: “Cô làm cái gì vậy?”

“Cô ta đánh tôi trước, đây là trả lại.” Vân Thi Thi không sợ hãi trả lời.

Mộ Uyển Nhu che gò má sưng đỏ, viền mắt chứa đầy nước mắt giống như rất oan ức, gắt gao trừng mắt nhìn cô.

Cô ta rất muốn cho Vân Thi Thi bạt tai nữa, nhưng chưa kịp tiến lên một bước, lại bắt đầu nôn khan mãnh liệt, cô ta giữ vạt áo, bước chân dừng lại, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thi Thi.

“Đồ bại hoại ti tiện vĩnh viễn chính là bại hoại ti tiện, trời sinh thấp hèn!”

Vân Thi Thi nghe vậy liền giật mình.

Trong đầu cô dường như có cái gì đó vừa chạy qua.

Kí ức mà cô vẫn luôn chôn dấu lại lũ lượt hiện ra.

Bên trong những kí ức vụn vặt, trong trang phục mỹ lệ, một bé gái xinh đẹp kiêu ngạo hung hăng đẩy cô ngã xuống đất, đừng từ trên cao, chỉ vào cô mà châm biếm nói: “Đồ bại hoại ti tiện vĩnh viễn chính là bại hoại ti tiện, trời sinh thấp hèn!”

Đột nhiên, đầu đau như búa bổ.

Dường như có thứ gì muốn từ trong óc cô phá kén mà ra.

Chân mày cô dường như bị đau, ánh mắt lạnh lẽo mà trống không nhìn về phía khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Mộ Uyển Nhu, tâm tư rối bời tán loạn.

Mười lăm năm trước.

Khi còn bé, từ khi có ký ức, Vân Thi Thi chưa hề được gặp mặt cha mình, trong ấn tượng, mẹ của cô là một người phụ nữ xinh đẹp như thuốc độc, kiêu ngạo, tao nhã.

Cô còn có em trai, cha mẹ con sống nương tựa lẫn nhau.

Mặc dù những tháng ngày đó có chút túng quẫn, gặp bao gập ghềnh trắc trở nhưng cô lại cảm thấy quãng thời gian đó là hạnh phúc nhất đời cô.

Về đến nhà, có mẹ, có em trai, hai đứa ỉ ôi trên giường, mẹ sẽ ngồi ở đầu giường kẻ chuyện cổ tích, giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng, ghi nhớ từng câu từng chữ.

Trong những lời ngọt ngào như thế, say giấc nồng.

Có thể là rất đỗi bình thường, nhưng vào năm cô chín tuổi, lại bị đánh vỡ một cách tàn nhẫn.

Một vụ tai nạn xe cộ, làm cho một gia đình êm ấm bị đánh xuống địa ngục.

Vụ tai nạn xe cộ kia, nếu không có mẹ che chở thì cô cũng không sống sót được, và nếu như không phải đảm bao an toàn cho cô, thì mẹ và em trai cũng sẽ không rời khỏi thế gian này.

Tại nạn xe cộ ấy vô cùng khốc liệt, tài xế gây chuyện rồi bỏ chạy, xe rơi xuống chân núi, xe hư người chết.

...