...
"Tập đoàn nhà họ Mộ đóng vai trò vô cùng quan trọng trong nền kinh tế của quốc gia, giống như trái tim của thị trường vậy. Vừa nhiều tiền vừa đẹp trai, đúng là con cưng của thượng đế!"
"A a a a a a! Đẹp trai quá đẹp trai quá đi! CEO tập đoàn nhà họ Mộ thật là đẹp trai! Tôi quyết định rồi, tôi muốn sinh con cho anh ấy!"
...
"Phụt --------!"
Trước máy vi tính, Hữu Hữu ngồi xem đến dòng bình luận này của cư dân mạng gửi lên, suýt chút nữa là phun một ngụm sữa tươi lên màn hình máy vi tính, cố nén lại, nhưng lại bị sặc ở cổ, không ngừng ho khan!
Suy nghĩ thật kỳ lạ!
Mơ ước cha cậu!
Còn nói muốn sinh con cho cha sao?
Có thể sao?
Hữu Hữu đăng nhập tài khoản, mười ngón tay nhảy múa trên bàn phím, lạch cạch đánh ra mấy hàng chữ.
Arthur: "Chỉ bằng dì mà cũng muốn ngủ với ông ấy sao? Này bà dì, cháu có lòng tốt muốn nhắc nhở dì, bây giờ là ban ngày, dì hãy đến siêu thị mua một cái gối nằm đi, để còn nằm mơ nhanh một chút!"
Cậu mới vừa trả lời xong, mấy giây sau, người bị cậu châm chọc tức giận phản bác: "Cậu là ai! Tôi ngủ với nam thần của tôi, mắc mớ gì tới cậu! Tự dưng xen vào việc của người khác!"
Hữu Hữu nhíu mày, sau đó lạnh lùng cười, trả lời: "Mộ Nhã Triết là cha cháu! Cháu đương nhiên là có tư cách nói lời này, hừ! Bà dì à, dì đừng mơ tưởng nữa! Cha cháu là hoa đã có chủ rồi!"
Đánh xong những lời này, Hữu Hữu ưu nhã dựa vào lưng ghế, tư thái lười biếng thích ý.
Mười mấy giây sau, người nọ lại trả lời: "Tôi thấy cậu mới là nằm mơ đó! Cư nhiên lại nói anh ấy là cha cậu, cậu là ai chứ? Học sinh ở đâu chạy đến đây! Đúng là có bệnh! Mộ Nhã Triết là cha cậu, có quỷ mới tin!"
Hữu Hữu nhíu mày, không thèm trả lời cô ta nữa, tắt máy vi tính, đi tới trước cửa sổ sát đất, tâm trạng rất tốt.
Nhìn mẹ và cha cùng xuất hiện trước công chúng, hai người tay trong tay, cảm giác như vậy, thật tốt!
Thì ra, hạnh phúc cũng không phải là một chuyện quá khó khăn!
...
Vân Thi Thi vừa trở về nước, vội vã chạy về nhà.
Hữu Hữu biết tin mẹ về nước, cố tình tự mình xuống bếp, làm một bữa ăn phong phú, tài nghệ của cậu càng ngày càng tiến bộ, so sánh với trước kia, rõ ràng là cao hơn một bậc.
Vân Thi Thi nếm thử một miếng thịt ba chỉ do cậu làm, liền cảm thấy hạnh phúc muốn bay lên!
Trời ạ!
Quá ngon!
Cho dù thức ăn có ngon hơn nữa, cũng không bằng con trai cô tự làm!
Vân Thi Thi vừa ra sức ăn bù, vừa cảm thấy mình thật là hạnh phúc, có một đứa con vừa ngoan ngoãn biết nghe lời, lại vừa nấu ăn ngon như vậy, làm cô vô cùng yêu thích!
Cô ghen tỵ với con dâu tương lai, cảm động thưởng thức món cháo gà do Hữu Hữu tự tay chế biến, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hữu Hữu ngồi bên cạnh, cùng Mộ Nhã Triết và Mộ Dịch Thần nhìn nhau, cả ba đều trầm mặc.
"Mẹ?"
"Ừ?"
Vân Thi Thi ngẩng đầu nhìn cậu: "Thế nào? Con trai bảo bối?"
Hữu Hữu sâu xa nhìn cô, lẳng lặng nói: "Mẹ thật sự là mới vừa trở về từ tuần lễ thời trang Milan sao?"
"Đương nhiên."
Vân Thi Thi còn chưa nói xong, lại thấy Hữu Hữu nhíu mày, sâu sắc nói: "Nhìn mẹ ăn như vậy, thật giống như dân châu Phi chạy nạn trốn về đây."
"..."
Vân Thi Thi bị kích thích không nhỏ, nhất thời cảm thấy như ngàn vạn mũi tên đâm qua tim, ủy khuất tố cáo: "Hữu Hữu! Mồm miệng con thật là ác độc!"
"Sự thật luôn làm người khác tổn thương."
Hữu Hữu không chút lưu tình nói: "Mẹ, nhìn mẹ ăn thôi, con cũng thấy thật đáng thương, kiếp trước khẳng định là trồng trọt bị mất mùa mà đói đến chết."
...