...
Đến giữa trưa, mặt trời có chút lớn, phơi năng làm miệng cậu khát khô, cho dù đói bụng, cũng thực sự không nuốt nổi bánh mì khô.
Vì thế cậu đau lòng lấy ra chân giò hun khói, gặm một miếng cho đỡ đói.
Bình thường, cậu không phải chưa từng leo núi, nhưng mà thể lực của đứa bé có hạn, ý chí cũng có hạn.
Trong lòng cậu có lòng tin kiên định: Tìm được đường về nhà, một lần nữa quay về bên cạnh mẹ!
Nếu không thì mẹ sẽ lo lắng mất!
Cậu không thể để mẹ lo lắng!
Cậu nhất định phải tỉnh táo lại đi tiếp!
Cố gắng chống đỡ thân thể mệt mỏi, thằng nhóc đó ôm thức ăn còn sót lại không nhiều lắm, đi đến khi bầu trời tối đen.
Sắc trời dần dần tối sầm xuống.
Cậu mệt đến mức đầu choáng váng, quần áo trên người bị mồ hôi làm ướt, đến tối, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống, gió cũng mạnh hơn, thổi vào người, hơi lạnh làm lỗ chân lông trên da cậu co rúm.
Sở Tiểu Bảo cũng không biết đi được bao lâu, mãi đến khi bóng đêm chìm vào tối đen như mực, rốt cuộc cậu đi không được, trời còn tối nữa, vì thế cậu tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống, cuộn tròn thân thể mình lại, tránh gió.
Gót chân đau đớn, cậu cởi giày ra, phát hiện gót chân bị mài một lớp da, chạm vào mỗi chỗ đều đau đớn.
Một ngày đi như vậy, càng về sau, đều khập khiễng rồi.
Sở Tiểu Bảo chua xót, cái mũi giật giật, cảm thấy mình thật sự đáng thương muốn chết, bị một người ném ở vùng núi hoang vu, không biết khi nào mới có thể đến được thị trấn.
Cậu lấy đồ ăn còn lại trong túi quần ra, chỉ còn lại nửa cái chân giò hun khói, bánh mì lúc gần tối cậu tiêu diệt sạch rồi.
Cậu cầm chân giò hun khói, nhưng mà bên tai lại truyền đến tiếng nức nở như có như không.
Cậu hoảng sợ, cảnh giác quay đầu nhìn lại, lại phát hiện một con chó trắng nhỏ bẩn thỉu dơ dáy, vừa gầy vừa yếu, xem ra bộ dạng rất nhỏ, bộ lông vốn trắng muốt hiện giờ vừa bẩn vừa bụi, đôi mắt vô tội và đơn thuần, được ánh trăng tôn lên, sáng ngời rực rỡ.
Ánh mắt con chó nhỏ nhìn chằm chằm chân giò hun khói trong tay cậu, chắc là con chó cũng trốn ở đây, mũi chó đều nhạy bén, ngửi thấy mùi chân giò hun khói, vì thế tìm kiếm hương thơm đi tới.
Sở Tiểu Bảo thấy con chó nhỏ nhìn chằm chằm chân giò hun khói trong tay cậu, đầu lưỡi liếm đi liếm lại, cẩn thận theo dõi, lá gan hình như không lớn, không dám tiến lên.
Nhìn bộ dạng nó gầy như vậy, không khỏi có chút đau lòng!
Nhưng mà hiện giờ, lại làm khó cậu!
Cậu chỉ còn lại một chút đồ ăn như vậy!
Ăn xong, thì không còn rồi!
Hơn nữa, bây giờ bao tử của cậu cũng đói không chịu nổi, không ngừng kêu lên, một chút đồ này, còn không đủ để ăn no đâu!
“Thực xin lỗi nha!” Sở Tiểu Bảo đau lòng nhận lỗi, “Bụng tao cũng đói, nếu không thì đã tặng chân giò hun khói này cho mày rồi!”
Chó nhỏ tất nhiên nghe không hiểu tiếng người, nghiêng đầu, vẫn trông mong nhìn chằm chằm chân giò hun khói, thỉnh thoảng đánh giá cậu, giống như cầu xin bố thí vậy, đôi mắt vô tội đó làm người ta khó mà từ chối.
Sở Tiểu Bảo không nhìn nó, ngoan độc nhẫn tâm, nghiêng đầu đi, đang muốn cắn, lại nghe thấy tiếng nức nở bên cạnh, cậu nhìn qua đó, chó nhỏ có thể đói bụng lắm rồi, cuối cùng nằm cách đó không xa, nhìn chằm chằm cậu như cũ, bộ dạng ấm ức, thực sự làm người ta thương tiếc!
“Ai nha, thôi đi, lại đây! Tao chia cho mày một chút!”
...