...
Cô gái này lại dám tranh giành với anh ta!
Mộ Yến Từa tức giận, vì thế lại nổi lên tính bốc đồng của trẻ con, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trang sức trên người cô đều là do tôi mua!"
"..."
"Cái điện thoại này của cô cũng là do tôi tặng?"
"..."
"Đừng nói đến những thứ khác, ngay cả cô cũng là của tôi! Trên người cô đã có dấu ấn của tôi, đứa bé trong bụng cô cũng là con của tôi!"
Mạnh Tinh Tuyết thẹn quá thành giận, cắt ngang lời nói của anh ta: "Mộ Yến Thừa!"
Mộ Yến Thừa không để ý, coi như không nhìn thấy ánh mắt căm tức của cô ta, vẫn tiếp tục kiêu ngạo mà nói: "Ngay cả quần áo trên người cô cũng là do tôi đưa cô đi mua! Cô nói xem, ngoại trừ cái phòng này, còn có cái gì là của cô?"
Mạnh Tinh Tuyết cắn chặt môi, ngẩn người nhìn anh ta, bỗng nhiên cười một tiếng, đứng trước mặt anh ta, hai tay nắm lấy vạt áo, nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người ném vào mặt anh ta, khàn cả giọng nói: "Trả hết cho anh! Tôi trả lại toàn bộ mọi thứ cho anh, đã được chưa?"
Mộ Yến Thừa nhìn bộ dạng tức giận của cô ta thì chân tay luống cuống.
Trước mặt chỉ thấy Mạnh Tinh Tuyết mặc nội y, váy trên người cô ta đã cởi ra ném vào mặt anh ta, hoa tai, vòng cổ, lắc chân, tất cả đều lột sạch, ném thẳng vào người anh ta.
Sau cùng, lại thấy cô ta bỗng nhiên xoay người, đi thẳng vào phòng ngủ.
Mộ Yến Thừa cầm lấy váy đuổi theo, nhìn thấy cô ta đang lục tung đồ trong phòng ngủ lên, cuối cùng lấy từ trong hộp trang điểm ra mấy món đồ trang sức mà anh ta từng mua cho cô ta, phần lớn đều là đồ xa xỉ đắt tiền, trước giờ cô ta đều giữ gìn cẩn thận, thậm chí còn chưa từng mang lên người, thế nhưng hôm nay cô ta đều lấy ra hết, ném tất cả lên giường.
"Cô đang làm gì đấy?"
Mộ Yến Thừa quát lớn.
Mạnh Tinh Tuyết lại giống như người điếc, cuối cùng, từ trong ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ tiết kiệm cùng mấy tấm thẻ tín dụng, còn có một cái túi xách Hermes anh ta tặng lúc sinh nhật cô, toàn bộ đều ném lên trên giường.
Mạnh Tinh Tuyết ngẩng đầu, đứng trước mặt anh ta, cố gắng khiến cho mình tao nhã một chút, tự nhiên một chút, bày ra dáng vẻ cao ngạo như một nữ hoàng, mở miệng nói: "Tôi trả hết lại cho anh, sổ tiết kiệm cũng được, thẻ tín dụng cũng được, kim cương cũng được, trang sức cũng được, túi xách hàng hiệu cũng được, cái gì tôi cũng trả hết lại cho anh! Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, xin anh đừng đến làm phiền tôi!"
"Cô... Cô đang nói nhảm cái gì đấy?"
"Tôi không nói nhảm! Tôi nói thật đấy! Tôi đã chịu đủ rồi! Chịu đủ anh cuồng vọng tự đại, chịu đủ anh lạnh lùng vô tình, chịu đủ cái cảm giác giống như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, toàn tâm toàn ý canh gác cho anh, thế mà lại không chiếm được tấm lòng của anh! Chịu đủ cái cảnh ngày nào cũng mong nhớ anh, thế nhưng anh lại chẳng thèm đoái hoài gì đến tôi! Chịu đủ cái tính tự cho mình là đúng, không chịu nghĩ gì đến tôi của anh!"
Rốt cuộc chân tình của cô ta đổi lại được cái gì?
Giờ khắc này, Mạnh Tinh Tuyết cảm thấy mình thật là ngu ngốc! Thật là đần độn! Thật là buồn cười!
...