...
Trước khi bị vạch trần, cần phải tìm cách giải quyết.
Bằng không, sẽ rất khó nói.
Quan trọng là cô ta hoàn toàn không biết, rốt cuộc trong tay Mộ Nhã Triết có nắm giữ bằng chứng gì về cô ta hay không?
Cô đoán được, Mộ Nhã Triết đã điều tra rõ ràng thân phận của cô ta rồi.
Nhưng điều tra đến đâu thì cô ta không biết.
Đây là chỗ cô ta vô cùng lo lắng.
Cô ta thâm chí không biết tâm tư của Mộ Nhã Triết là gì, anh có ý gì?
Cô ta dạo vòng trên mạng thì nhìn thấy tin tức và hình ảnh của Vân Thi Thi, được bàn tán long trời lỡ đất.
Mặc kệ ảnh chụp Vân Thi Thi cầm camen đựng cơm, hay là bóng lưng thắng tắp đứng đợi ở dưới sân khấu của Vân Thi Thi, ngẫu nhiên vén tóc lên, hay lỡ đãng bị chụp một góc tuyệt đẹp.
Thâm chí chỉ là vô tình quay mặt lại cười cũng là khuynh thành, đều đưa tới một loạt bình luận khen ngợi.
Đẹp
Thật đẹp!
Khuôn mặt đã hấp dẫn nhiều người rồi.
Phim điện ảnh còn chưa chiếu, giá trị dnah tiếng của phim cuãng đã lên như nước dâng thuyền rồi, nhất là nhân khí cuả Vân Thi Thi, lên như diều gặp gió, thậm chí còn có một lần độ hot còn hơn Cố Tinh Trạch, trở thành đề tài tìm kiếm đứng đầu bảng xếp hạng.
Mộ Uyển Nhu tức giận đến xanh mặt, tay càm di dộng không ngừng siết chặt
Đột nhiên di động nhảy ra một tin nhắn.
Hộp thư có tin nhắn mới.
Cô ta tò mò, nhấn mở ra, chỉ xem một lát vẻ mặt của cô ta tái nhọt.
Mộ Uyển Nhu mạnh mẽ đứng lên, hai mắt đăm đăm nhìn ảnh chụp trong tin nhắn, trong ảnh chụp là một phần tư liệu rất rõ ràng, cô ta kéo qua xem ảnh tiếp càng xem càng kinh sợ!
Này!
Đây là cái gì?
Lại có một tin nhắn gửi tới.
Cô ta hơi giật mình, đầu ngón tay đều bị run rẩy, nhấn mở tin nhắn mới, trong tin nhắn chỉ ngắn gọn một câu nói: Muốn lấy lại tư liệu không? Hôm nay một giờ chiều, gặp mặt ở công xã Giang Nam, ghế lô 505, tôi chờ cô.
Công xã Giang Nam, đó là hội sở tư nhân danh tiếng lừng lẫy ở Kinh Thành rất nhiều nhà giàu đều thích tự hợp ở chỗ đó.
Trên đó cũng không có tin tức gì, danh tính, địa chỉ, thậm chí là số điện thoại di động, đều không tra được.
Nhưng mà tin nhắn được gửi tới, làm cho cô ta hoảng sợ.
Rốt cuộc là ai?!
Ai cất giữu những tư liệu đó!
Đó là chứng cứ trí mạng của cô.
Vẻ mặt Mộ Uyển Nhu sợ tới mức trắng bệch, người giúp việc bên cạnh thấy sắc mặt của cô ta kém, lo lắng hỏi.
Cô ta lại phát ra tính tình, luống cuống vung lên một tát: "Cút! Tránh ra chút, đừng phiền tôi!"
Người giúp việc vội vàng lui xuống, sợ cô ta dưới cơn giận dữ, trút giận lên mình.
Mộ Uyển Nhu phiền chán đứng lên, đi qua đi lại vài bước.
Có nên đi hay không?
Rốt cuộc người này có thân phận gì?
Sẽ là ai?
Sao có thể có chúng cứ trí mạng của cô?
Là địch hay là bạn?
Nếu là mờ mịt đến, có phải quá mạo hiểm hay không?
Còn không làm rõ thân phận người này, cô ta có chút không dám đến.
Huống mấy ngày gần đây Mộ Thịnh cũng không đồng ý cho cô ta ra ngoài, nói là trước ba tháng còn không ổn định, muốn cô ta ở nhà hảo hảo tĩnh dưỡng, ngay cả công việc cũng giao cho người khác.
Đang lúc Mộ Uyển Nhu nhất thời không biết làm sao, di động lại gửi tới một tin nhắn
Mở ra, người nọ nói một câu: nếu như không đến, cũng đừng trách tôi không từ thủ đoạn, ha ha!
Mộ Uyển Nhu oán hận cắn răng, người là ai, thế nhưng uy hiếp cô ta!
Xem ra, không đi là không được!
Mộ Uyển Nhu nắm chặt điện thoại, nguy hiểm híp mắt lại, tính toán tìm một cơ hội, đi gặp người thần bí không biết là tốt hay xấu này!
Mộ Uyển Nhu quyết định đến nơi hẹn!
...