...
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết vốn đang tản bộ trên bờ biển thì nhận được một cuộc gọi quốc tế khẩn cấp, khiến cho cô đổ mồ hôi lạnh khắp người.
"Thi Thi à, thím đây... Bây giờ cháu đang ở đâu?"
Vân Thi Thi vừa nghe thấy là Tương Ngọc thì theo bản năng muốn cúp máy.
Đối với người này, cô đã chẳng còn chút hảo cảm nào nữa, bởi vậy khó tránh khỏi nói những lời khó nghe: "Cháu đang nghỉ phép ở nước ngoài."
Tương Ngọc dường như không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của cô, thái độ vô cùng lo lắng: "Là thế này, thím gọi cho cháu là vì bây giờ cha cháu đang ở trong viện, không biết cháu có thể nhanh chóng về nước không? Thím và chú của cháu có chi ra một khoản tiền để mua thuốc men, nhưng mà... thật sự là góp không đủ, bên phía bệnh viện cứ thúc giục, cho nên... Cháu có thể về nước ngay được không?"
Vân Thi Thi hoảng hồn: "Bệnh viện? Cha bị bệnh gì sao?"
"Không phải..."
Tương Ngọc dường như cũng đã bị kinh hoảng, giọng điệu run rẩy có vẻ vô cùng sợ hãi: "Thím cũng là nhận được điện thoại của chú cháu mới biết chuyện này, bởi vì chú cháu đi đứng bất tiện nên thím và Thanh Miêu tới đưa cha cháu vào bệnh viện. Ha ha..."
Bà ta cười, thậm chí còn cố nhấn mạnh rằng Vân Nghiệp Trình là được hai người họ đưa vào viện.
Vân Thi Thi nóng nảy: "Rốt cuộc là cha cháu xảy ra chuyện gì, thím nói rõ ràng xem nào!"
"Thi Thi, cháu đừng nóng vội! Là thế này, cha cháu tan làm muộn, trên đường về nhà thì bị người ta hắt axit sunfuric đặc khắp người, hiện giờ vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu! Nghe bác sĩ nói, trên người cha cháu có nhiều chỗ bị bỏng, trên mặt còn nghiêm trọng hơn, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng..."
Hơi thở của Vân Thi Thi bỗng nhiên trở nên dồn dập.
Axit sunfuric đặc?
Rốt cuộc là ai lại ra tay độc ác như vậy?
Bình thường cha cô tính tình hiền lành, không gây thù kết oán với ai, cũng chẳng đắc tội với người khác.
Rốt cuộc là ai lại không có lương tâm mà ra tay tàn nhẫn như vậy?
Mộ Nhã Triết cũng hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, không nói hai lời, lập tức đặt chuyến bay gần nhất, sau đó nói chuyện với Cung Kiệt, năm người lên máy bay về nước.
Bởi vì không có chuyến bay thẳng nên đành phải quá cảnh ở Maldives, sau đó mới tiếp tục bay về thủ đô.
Về đến nơi đã là bảy giờ rưỡi tối.
Lúc này đang là giờ cao điểm, lái xe đến bệnh viện tốn không ít thời gian.
Lúc đến bệnh viện, Vân Nghiệp Trình còn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vân Thi Thi không thèm để ý đến Cung Kiệt và Mộ Nhã Triết, liều mạng chen vào thang máy đi lên phòng phẫu thuật.
Cô vội vội vàng vàng đến nơi, nhìn thấy Tương Ngọc đang canh giữ ngoài cửa, Vân Nghiệp Hậu thì ngồi thẫn thờ ở bên cạnh, vẻ mặt ảm đạm.
"Chú!"
"Thi Thi!"
Vân Nghiệp Hậu nhìn thấy Vân Thi Thi chạy về thì giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, lập tức mở đôi mắt lờ mờ ra.
Vân Thi Thi vọt tới, nhìn thoáng qua phía trên cửa phòng phẫu thuật, nhìn thấy dòng chữ "đang phẫu thuật" vẫn đang sáng đèn thì hơi giật mình, nói: "Cha cháu vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật sao?"
Vân Nghiệp Hậu vừa định mở miệng thì Tương Ngọc đã cướp lời, vừa chảy nước mắt vừa kể lể: "Thi Thi, rốt cuộc cháu cũng về rồi! Bây giờ cha cháu còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, bác sĩ đã đi ra đi vào hai lần, đều nói là chúng ta phải chuẩn bị tâm lý, người có thể ra đi bất cứ lúc nào!"
Vân Thi Thi nghe vậy thì khuôn mặt hoàn toàn biến sắc!
Sắc mặt Vân Nghiệp Hậu cũng thay đổi, gằn giọng nói: "Đừng có nói mấy lời xui xẻo này! Người vẫn đang được cấp cứu, bà nói như vậy là muốn ai gặp rủi ro hả?"
...