...
Cố Cảnh Liên và Lâm Hi theo sát phía sau, cùng với cô tựa vào sau bức màn chắn, giơ tay lau gương mặt nhếch nhác, lau khô những giọt máu khô trên mặt.
Sở Hà nhìn anh trải qua cuộc chiến vừa rồi, làm cho mấy sợi tóc của Cố Cảnh Liên phất lên hỗn độn, dường như muốn xâm nhập vào vẻ mặt tuấn mỹ của anh ấy, dưới lông mày anh dũng, còn một đôi mắt đào hoa quyến rũ lòng người.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây như vậy.
Sở Hà nghỉ ngơi trong chốc lát, xoay người ngồi xổm sau gốc cây, giơ lên cây súng bắn tỉa nặng nề trong tay, căn chỉnh chính xác ống kính ngắm. Cô ấy chậm rãi nheo lại một con mắt hết sức chăm chú nhìn vào kính bắn tỉa, nín thở bình tĩnh chờ đợi.
Trong lòng đếm số âm thầm, đột nhiên Sở Hà kéo cò súng, đạn dược nhanh chóng kích nổ thiết bị đã bố trí trước đó cũng dễ dàng nổ mạnh, theo đó là một tiếng nổ ầm ầm, một chiếc xe tăng bị cách ngăn ở ngoài bằng bức tưởng lửa xa gần trăm mét.
Sở Hà đem súng bắn tỉa để phía sau bả vai, tiêm vào mũi cuối a-đrê-na-lin, lấy ra dao ngắn của quân sự chuyên dùng hướng tới chiếc xe tăng lao nhanh qua đó.
Cố Cảnh Liên cũng nhanh chóng theo đi lên.
Một chiếc xe tăng M1A1 lẳng lặng đứng ở tại chỗ, lúc này một thân hình lanh lẹ không một tiếng động ẩn nấp phía sau chiếc xe tăng, mở cửa của phòng chiến đấu.
Binh lính trong phòng chiến đấu chưa phát hiện người tới là ai đã bị một cú đánh choáng váng đỉnh đầu.
Còn chưa đợi anh ta phản ứng lại đây, một cánh tay có lực đã xách thân thể anh ấy lên đưa qua đưa lại, dao nhỏ trong tay chuyển động linh hoạt, người đàn ông đáng thương chỉ cảm thấy yết hầu chợt lạnh, máu tươi còn nóng phun rãi trên chỗ ghế điều khiển, mùi máu tươi xông vào mũi.
Sở Hà rất nhanh lại lấy phương pháp giống như vậy chui vào phòng điện, để lại một thi thể nằm một bên và trong phòng cabin một đống hỗn độn, mò tới hướng khoang điều khiển.
“Trát Phỉ! Trát Phỉ! Có chuyện khác thường!”
“Trát Phỉ, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!”
“Trát Phỉ, nhanh chóng sát định mục tiêu!”
Bên trong khoang điều khiển xe tăng vang lên một giọng nam nói tiếng Anh tiêu chuẩn. Nhưng mà khoang bên trong vẫn là một sự im lặng ghê rợn, không người trả lời.
Một chiếc giày bốt chất liệu cứng rắn để lên trên một thi thể từ từ đông lạnh.
Sở Hà ngước mặt lạnh lẽo lên, trước thân đang treo con dao ngắn, máu tươi tràn lan. Cô một tay lau đi những vết máu bị bắn đầy lên mặt, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn.
Cô đá văng cái thi thể đang vướng bận phía trước, đem dây vô tuyến giơ tay chặt đứt, âm thanh cũng chấm dứt khoang bên trong lại khôi phục sự yên lặng.
Điều khiển xe tăng đối với cô ấy mà nói quen thuộc cực kỳ, chỉ cần khoảng mười mấy giây Sở Hà rất nhanh thích ứng được thao tác của M1A1.
Cố Cảnh Liên cũng chui vào xe tăng, một người phụ trách tư thế lái xe tăng, một người phụ trách ngồi nhắm đối tượng để bắn đại bác.
Cô thuần thục đẩy động cái cần điều khiển, thiết nhập mệnh lệnh, một đôi mắt lạnh lẽo mãnh liệt hiện lên.
“Trát Phỉ, nghe rõ trả lời! Nghe rõ trả lời!”
Một chiếc xe tăng khác bên trong khoang điều khiển, một giọng đàn ông hét lớn cổ họng to tiếng hô hoán.
Anh ta hung hổ chửi không ngừng thở gấp, trên trán gân xanh nổi lên, người đàn ông khôi ngô mồ hôi như mưa, có một bất an từ trong lòng dâng lên.
Ngay tại thời khắc làm người ta nín thở này, một đốt ánh lửa gào thét mà đến. Người đàn ông chỉ cảm thấy một trận lắc lư dữ dội, anh ta kinh sợ ngã xuống dưới ghế điều khiển, pháo chí mạng này đánh trúng nghiêm trọng vào phần bắn pháo của xe tăng, công kích đúng điểm trọng tâm chuẩn xác bị phá hủy.
Cái chiếc xe vốn dĩ thuộc trong đội nhóm của họ, đường đường chính chính lái vào trong tầm mắt của họ, không ngừng hướng vào bọn họ nổ súng công kích, bọn họ lúc này mới ý thức được đối tượng mà họ muốn đuổi bắt chính lúc này đây đang lái chiếc M1A1 hùng hổ mà đến.
...