...
Nhưng ông không phải chủ nhân của bức tranh, cũng không là chủ được.
Còn nữa, bức tranh này quý giá như vậy, làm sao chỉ dùng tiền đơn giản mà mua được?
Huống chi đây chính là bức tranh của quý của người bạn thân kia, thậm chí là bảo bối, coi như có giá cả có cao kinh người, ông ta cũng không thèm để mắt.
Rất nhanh thức ăn đã được mang lên đầy đủ, quản lý nói thêm vài câu, liền lui xuống.
Vân Thi Thi đã sớm thèm không chịu được, cầm đũa, muốn gắp một miếng sườn, cũng không phải cô không biết cầm đũa, mà lạ là miếng sườn này vô cùng khó gắp, làm sao cũng không gắp lên được, trong chốc lát, sắc mặt cô có chút khó coi.
Thật là mất mặt.
Cô có chút hờn dỗi, cắn cắn môi, nhìn quanh một vòng, không thể làm gì ngoài việc gắp món ăn khác, đang lúc cúi đầu thưởng thức các món ăn ngon, trong bát bỗng nhiên có thêm một miếng xương sườn.
Có chút kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy Mộ Nhã Triết buông đũa xuống, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Vì sự săn sóc nho nhỏ này, trái tim Vân Thi Thi liền cảm thấy chút ấm áp.
Mộ Nhã Triết cười khẽ: "Thích thì ăn nhiều một chút!"
"Ừm."
Mộ Nhã Triết lại cầm đũa, cũng có chút đói bụng.
Chẳng biết tại sao, ánh mắt cô lại bị những đốt ngón tay thon dài cứng cáp của anh hấp dẫn.
Đó là một đôi tay thật đẹp, khớp xương rõ ràng, trên ngón giữa có mang một chiếc nhẫn kim cương, thật sự là so với tay của phụ nữ còn muốn đẹp hơn.
Tay như vậy, cầm đôi đũa kia, quả thực vô cùng đẹp.
Mộ Nhã Triết liếc mắt nhìn cô, lại thấy cô đang nhìn chằm chằm tay mình, không khỏi nhíu mày: "Sao không ăn?"
"Tay anh thật sự rất đẹp! Lại còn trắng nữa..."
Vân Thi Thi hâm mộ nói.
Mộ Nhã Triết cảm thấy không còn gì để nói nữa rồi: "Ăn đi!"
"À!"
Hai người ăn xong, liền rời khỏi nhà hàng.
Đối diện với nhà hàng là một con sông. Vân Thi Thi ăn quá no, liền kéo Mộ Nhã Triết đi tới bờ sông nghỉ ngơi một chút.
Chuông điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.
Vân Thi Thi nhận điện thoại, là cuộc gọi của Tần Chu.
"Thi Thi, báo cho em một tin vui, em đã chính thức trở thành diễn viên trong "Khuynh Quốc" rồi!"
"Thật sao?"
"Haha! Nếu anh nói, em thật sự là quá ngu ngốc rồi! Nữ chính không diễn, lại đi diễn vai nữ phụ độc ác! Đừng trách anh không nhắc nhở em, sau khi bộ phim này đóng máy, hoặc nếu để người xem nhận ra nó! Em sẽ không được bình yên như bây giờ đâu..."
Vân Thi Thi cười khan một tiếng: "Sẽ không đến mức như vậy chứ?"
"Em cho rằng?"
"Nữ chính đã chọn được chưa?"
"Rồi! Nữ chính được điều động từ trong nội bộ của Lâm Chi!"
Vân Thi Thi mím môi một cái, bỗng cẩn thận hỏi: "Nam chính là do ai diễn?"
"Còn chưa có chọn được. Sau khi có kết quả, anh sẽ báo cho em."
Cúp điện thoại, Vân Thi Thi bộ dáng mười phần vui vẻ, vui sướng.
Cô ngẩng đầu, cười híp mắt nói với Mộ Nhã Triết: "Mộ Nhã Triết, em vừa nhận được một phim mới, thật là vui quá đi mất!"
Cô vốn cho là sau khi trải qua chuyện đó, muốn diễn phim này, hy vọng sẽ rất mong manh.
Lại không nghĩ rằng, mặc dù đắc tội với nhân vật lớn trong giới, cô vẫn có thể nhận được vai diễn này.
Vân Thi Thi quá hưng phấn, lập tức nhào vào lòng Mộ Nhã Triết, ôm hông của anh, vừa đi vừa nhảy chân sáo, giống như một đứa bé.
Mộ Nhã Triết không khỏi bị tâm trạng vui vẻ của cô ảnh hưởng.
Vân Thi Thi nhào vào trong ngực anh, mùi thơm thoang thoảng bay tới, anh khẽ ôm cô lại, nhìn cô vui mừng, không khỏi có chút bàng hoàng.
Chỉ là chiếm được một vai diễn, liền vui vẻ như vậy?
...