...
Mộ Nhã Triết đi vào phòng đợi sinh, thấy Vân Thi Thi dùng tư thế kỳ quái nằm ở trên giường, ôm cái bụng tròn vo, đau đớn lẩm bẩm, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, giống như cố gắng kìm nén đau đớn.
Anh thấy bộ dạng này, trong lòng đau đớn không nói nên lời.
Lúc trước anh từng đọc trong tư liệu, đều nói phụ nữ sinh con rất đau đớn, cả đời phụ nữ, đau đớn nhất là sinh đứa bé, những thống khổ khác chỉ là mây bay!
Trong công ty có nhân viên khi sinh đứa bé bị rong huyết, đau đớn đến mức bay lên trên trời.
Anh đi đến cạnh giường, ngồi xuống trên giường, Vân Thi Thi nghiêng đầu sang chỗ khác thấy là anh, lúc này đau đớn tố cáo, “Mộ Nhã Triết! Đều tại anh! Nếu không tại anh, em sẽ không đau đớn như vậy! Đều tại anh! …”
Mộ Nhã Triết cười tao nhã, nụ cười này xem như là cười làm lành!
Vân Thi Thi lại càng tức giận, nghe thấy anh cười, buồn bực nói, “Anh cười cái gì! Anh còn mặt mũi mà cười! Em đau muốn chết rồi hu hu hu…”
Mộ Nhã Triết đau lòng khẽ vuốt má cô, đôi mắt dịu dàng, bây giờ cô sắp sinh rồi, anh là đàn ông, lúc này tất nhiên không thể so đo với cô, cho dù cô chỉ vào anh mắng, anh cũng cam chịu.
“Nếu mắng anh trong lòng em thoải mái hơn một chút, vậy em cứ mắng đi.”
Vân Thi Thi giật mình, tử cung lại co rút, cô đau đớn khóe mắt căng lên, tròng mắt hơi híp lại, nghĩ đến chín tháng chịu ấm ức, chịu khổ, tức giận lại kéo tới.
“Hừ! Em không sinh nữa!”
Mộ Nhã Triết dụ dỗ cô, “Được được, không sinh không sinh nữa!”
“Em nói thật! Em muốn về nhà, đứa nhỏ này muốn sinh thì anh đi mà sinh! Em không sinh!”
“Được, anh sinh, anh sinh.”
Vân Thi Thi càng tức giận, anh nói theo cô, nhưng trong lòng cô càng không thoải mái, lệ rơi đầy mặt nói, “Em không muốn sinh, đau quá…”
Giờ phút này, cô chẳng quan tâm rụt rè, gào khóc, “Em thật sự không sinh nữa…”
Đều đã đến lúc này, cô nói không sinh là không sinh được sao?
Mộ Nhã Triết vừa bực mình vừa buồn cười, dịu dàng dụ dỗ, “Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn một lát là qua!”
Anh có thể thông cảm cho lo lắng và bất an của cô, nhưng mà đau đớn muốn về nhà, anh trái lại muốn đem tất cả đau khổ của cô để mình gánh vác, nhưng mà không làm được gì.
Dù sao anh cũng là đàn ông, không có chức năng này.
“Đứng… Đứng nói chuyện thực sự không đau thắt lưng! Đều là chuyện tốt anh làm!”
Vân Thi Thi sờ sờ bụng mình, cực kỳ ấm ức, “Nhóc con này cũng không bớt lo, ở trong bụng náo loạn mấy ngày, muốn ra là ra, còn không ngoan, không chịu đi ra ngoài!”
Y tá đi ngang qua nói, “Tử cung của cô mới mở hai ngón tay, cố gắng chịu đựng một lát, đợi mở năm ngón, là sắp sinh rồi! Bây giờ đau đớn, là vì tử cung co rút, cô nhịn một chút!”
Nói xong lại vội vàng rời đi.
Trong lòng Vân Thi Thi muốn hừ một tiếng, lại một người đứng nói chuyện không đau thắt lưng!
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng cười ra tiếng, cúi đầu hôn khóe môi cô, dịu dàng nói, “Vợ ngoan, đợi con gái ra đời, anh giúp em dạy dỗ con bé, đánh mông con bé!”
“Đến lúc con gái sinh ra, anh nỡ đánh sao?”
Vân Thi Thi nói chuyện, tử cung lại co rút mãnh liệt, vừa run rẩy vừa đau đến thiếu chút nữa gọi mẹ rồi.
Lúc không đau không sao, đợi tử cung co rút, đau đớn làm cô muốn phát điên!
Quả thực muốn mạng người mà!
Vân Thi Thi đau đớn, lại dùng đầu đập vào tường, Mộ Nhã Triết vội vàng bảo vệ cô, hắng giọng, “Em làm gì thế?”
“Để cho em ngất đi! Ngất đi thì không đau nữa!” Cô đúng lý hợp tình nói.
Mộ Nhã Triết nói, “Em ngất đi thì sinh như thế nào?”
...