Chương 2296: Điên Hồn Đảo Phách


...

Tống Ân Nhã giải thích, "Nhàn rỗi nhàm chán, nên hẹn mấy người bạn thân, chạy tới quán bar chơi đùa một phen." Tống Ân Nhã dừng một chút, môi đỏ mọng khẽ mở, "Anh Yến Thừa, cùng uống một chén nha?"

Giọng nói của cô kéo dài mềm mại, vô cùng mê hoặc lòng người.

Mộ Yến Thừa hừ hừ một tiếng, "Được, cùng uống một chén."

Nói xong, anh ta ngã người về phía sau, tư thái giãn ra.

Tống Ân Nhã chậm rãi rót hai chén rượu, khóe mắt hơi liếc về phía sau, thấy Mộ Yến Thừa nhắm mắt lại, hình như đã say, có chút váng đầu, bởi vậy, cũng không tập trung lực chú ý trên người cô ta.

Bỗng nhiên cô ta cười lạnh lùng, lấy một cái lọ xinh xắn ra từ trong ngực, nhỏ xíu đến mức chỉ bằng nửa đầu ngón tay, chậm rãi nhỏ một giọt vào đầu ngón tay, sau đó, nhẹ nhàng lau một vòng quanh miệng ly đế cao.

Lập tức, thừa dịp Mộ Yến Thừa không chú ý khe hở, ném "chứng cứ phạm tội" vào thùng rác rất nhanh, nâng lên hai ly rượu, xoay người mỉm cười nói, "Anh Yến Thừa, em mời anh một ly."

"Ừ..."

Mộ Yến Thừa lười biếng hừ một tiếng, cũng không có hành động gì, cả người chìm vào trong ghế sofa, đã không còn phản ứng.

Tống Ân Nhã gắt giọng, "Anh Yến Thừa, có phải anh không uống rượu nổi nữa không?"

"Uống rượu?"

Vừa nghe mấy lời này, Mộ Yến Thừa không thể nghi ngờ đã bị khiêu khích bùng lên ý chí chiến đấu, mở mắt ra, hơi giận liếc cô một cái, "Chỉ là mấy ly rượu, sao có thể không uống nổi!?"

"Vậy... em mời anh một ly!"

Tống Ân Nhã nói xong, cười cười đưa ly rượu tới.

Mộ Yến Thừa thuận thế tiếp nhận, cổ tay khẽ nhấc, nâng ly đế cao, nhẹ nhàng lắc lắc.

Trong nháy mắt không dễ phát hiện, chất lỏng trong suốt trên miệng ly, lặng yên không một tiếng hòa vào rượu.

Mộ Yến Thừa không phát hiện chi tiết nhỏ nhoi này, lực chú ý của anh ta hoàn toàn không đặt trên ly rượu, đôi mắt sắc bén, đánh giá trên dưới người phụ nữ bên người, giọng nói rời rạc không rõ ràng, "Ân Nhã, đêm nay, em ăn mặc thật xinh đẹp nha?"

Tống Ân Nhã nghe vậy, ra vẻ e lệ cười, hơi hạ hàng mi, quyến rũ hấp dẫn, "Anh Yến Thừa nói cái gì vậy? Tôi không biết ăn mặc lắm, cũng bình thường thôi."

"Vậy hả! Ân Nhã nhà chúng ta, đã lớn xinh duyên dáng yêu kiều rồi!"

Mộ Yến Thừa cố ý nhẹ nhàng tựa người vào bên cạnh cô ta, giơ tay lên, như trâu uống nước mà uống hết rượu trong ly đế cao, uống vào bụng, một giọt cũng không còn lại.

Uống xong, anh ta còn không quên diễu võ dương oai đảo ngược ly đế cao, liếc mắt nhìn cô ta một cái.

"Nhanh như vậy hả?"

Tống Ân Nhã hơi kinh ngạc mở mở môi đỏ mọng, có vẻ được cưng chiều mà lo sợ, "Anh Yến Thừa thực nể mặt em!"

Mộ Yến Thừa cũng không cảnh giác người phụ nữ mà mình luôn xem như em gái trước mắt, đặt ly đế cao lên bàn, đẩy đẩy, "Giúp anh rót một ly."

"Dạ."

Tống Ân Nhã gật gật đầu, lập tức nghiêng nửa thân trước qua, hơi hơi hạ người xuống.

Một động tác này, hoàn toàn triển lộ không bỏ sót một mảnh phong cảnh đẹp mắt trước ngực.

Mộ Yến Thừa nhìn một cái không xót gì một mảnh no đủ xinh đẹp mà tràn ngập hấp dẫn kia, hết sức sinh động, chọc người chà đạp, nếu người phụ nữ này không phải Tống Ân Nhã, không thể vượt qua, thì anh ta đã sớm ôm cô ta vào trong lòng, hung hăng chà đạp rồi!

Chỉ là, không biết vì sao, đêm nay, sức chịu đựng của anh ta nhỏ bé đến mức làm người ta giận sôi, chỉ liếc mắt một cái, anh ta đã mơ hồ cảm thấy thân thể hơi hơi nóng lên!

Nhất là huyệt Thái Dương, mạnh mẽ nhảy dựng lên!

Nóng, nóng quá...

...