Chương 3051: Đại Kết Cục (22)


...

“Trên người em có thơm không?”

Khóe mắt Tiểu Dịch Thần giật giật, thật sự ngửi ngửi.

“Ừm! Mùi thơm của sữa tắm!”

“Còn mùi thuốc Đông y không?”

Hữu Hữu nhắc tới chuyện này, Tiểu Dịch Thần mới giật mình nói, “Không có, không ngửi thấy nữa rồi!”

Kỳ quái, mỗi lần uống thuốc xong, trên người Hữu Hữu đều có mùi thuốc Đông y rất đậm.

Cậu có chút khẩn trương hỏi: “Sao lại thế này, không phải là em không uống thuốc đấy chứ?”

“Em uống rồi!”

“Thật không?”

Mỗi lần cậu uống thuốc xong toàn thân đều đầy mùi thuốc Đông y.

“Em đừng có lừa gạt anh, nếu dừng uống thuốc, sẽ…”

“Em đã nói là em uống rồi mà!”

Hữu Hữu còn nói, “Em bôi rất nhiều sữa tắm, còn xịt rất nhiều nước hoa. Trên người thơm như vậy, em gái sẽ không ghét bỏ em!”

Tiểu Dịch Thần cười, gật gật đầu.

Hữu Hữu không vội ôm lấy Nguyệt Dao, ngày kế tiếp lại vụng trộm dừng uống thuốc, mãi đến khi ngừng uống thuốc Đông y hai ngày, trên người không còn mùi thuốc Đông y, cậu mới thả lỏng.

Chỉ là, khi cậu đứng trước giường trẻ sơ sinh, cúi đầu nhìn vật nhỏ nằm ở trong giường trẻ sơ sinh, mở to mắt nhìn, cậu lại có chút sợ hãi rồi!

Cậu lại nghiêm túc giơ tay mình lên, ngửi ngửi ống tay áo, không ngửi thấy mùi thuốc Đông y, lúc này mới hít một hơi khí lạnh, cười khẽ.

Bởi vì cậu sợ, bây giờ trên người cậu không còn vị thuốc Đông y, lúc này, lý do bởi vì thuốc Đông y mà bài xích không được thành lập rồi!

Nếu em gái lại khóc thì làm sao bây giờ?

Đó chính là thật sự chán ghét cậu rồi!

Cậu sợ em gái không thích cậu!

Tiểu Dịch Thần cổ vũ nói, “Hữu Hữu, em thất thần làm gì thế? Không phải em nói muốn ôm em gái sao?”

Hữu Hữu băn khoăn mãi, xoắn xuýt một lúc lâu, lúc này mới cẩn thận ôm Nguyệt Dao vào trong ngực.

Nhìn đứa bé ở trong lòng, thấy đứa bé ngây thơ ngậm ngón tay mình, mở to đôi mắt tò mò nhìn cậu, tim Hữu Hữu đột nhiên đập nhanh hơn, lo lắng một giây sau đứa bé sẽ khóc!

Mộ Nhã Triết ở một bên nhìn cậu, lúc thấy Hữu Hữu ôm Nguyệt Dao, biểu tình vô cùng thành kính và nghiêm túc, giống như trong ngực cậu, là thiên sứ nhỏ, người nào cũng không thể khinh thường!

Bé con mở to mắt nhìn cậu, cậu cũng nhìn bé con, Hữu Hữu bị bé con tò mò nhìn chằm chằm, có chút cảm giác hơi thở dừng lại.

Khuôn mặt đứa bé còn chưa nẩy nở, trên mặt đầy thịt, lúc này mới chân chính là trẻ sơ sinh mập mạp, đôi mắt có chút sưng, nhưng mà đôi mắt đó, lại đen giống như mã não, lộ ra khí tức linh động, giống như ngưng tụ nước suối trong suốt trên đời này!

Ngay lúc cậu khẩn trương, đã thấy vật nhỏ ở trong lòng cười với cậu, đôi mắt tròn tròn cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười trẻ con, không có âm thanh, làm cho trái tim người ta đều sắp hòa tan!

Lúc bé con cười rộ lên, còn rất xinh đẹp, trong nháy mắt, Hữu Hữu thật sự cảm thấy giống như thiên sứ đang mỉm cười với mình!

Cảm xúc khẩn trương trên mặt cậu lập tức biến mất không thấy nữa, cậu kích động ngẩng đầu, nói với Mộ Nhã Triết, “Cha à! Em gái cười với con đó!”

“Cha thấy rồi!”

Hữu Hữu cực kỳ cảm động, dịu dàng cọ xát mặt đứa bé, phát ra tiếng cười thanh thúy.

“Em gái, anh là anh trai em…! Anh tên là Hữu Hữu, xin chào.”

Hữu Hữu nâng mắt, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt mềm mại của Tiểu Nguyệt Dao, đôi mắt xinh đẹp hàm chứa ý cười cưng chiều.

Cậu nhẹ nhàng hà hơi như lan, “Nguyệt Dao, hoan nghênh em đến!”

Hoan nghênh em đi đến thế giới này!

Hoan nghênh đi đến bên cạnh anh!

...