...
Đẩy cửa ra, nghênh đón cô là ánh mặt trời dịu dàng ấm áp.
Ngoài cửa sổ là ánh nắng tươi sáng.
Gian phòng này rất xa hoa, bao gồm phòng hội nghị bàn bạc làm ăn nhỏ, một phòng tiếp khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, cùng với một thư phòng.
Vân Thi Thi khoác áo tắm, đi vào thư phòng, đã thấy Mộ Nhã Triết ngồi trước máy tính, đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình.
Anh nhìn chăm chú cho nên lúc này, không có nhận ra được Vân Thi Thi đứng ở sau lưng.
Mãi cho đến khi cô dán sau lưng anh, hai tay ôm lấy bờ vai của anh, anh mới đột nhiên giật mình, chẳng biết cô vào phòng lúc nào!
“Đang bận sao?”
Vân Thi Thi tựa cằm vào đầu vai anh, nhìn về phía màn hình máy tính trước mặt anh, lại đau đầu phát hiện, văn kiện trên màn hình, là một chuỗi các số liệu chi chít, thấy là đau đầu!
Hóa ra là đang xử lý báo cáo tài chính quý của công ty!
Cô có chút áy náy nói: “Có phải em quấy rầy anh rồi không?”
Mộ Nhã Triết cười, che mu bàn tay của cô, vỗ nhè nhẹ, giọng nói dịu dàng: “Sao không nghỉ ngơi thêm một lát nữa?”
“Ngủ tiếp thì sắp đến tối rồi!”
Vân Thi Thi dừng một chút, bật cười nói: “Anh thức dậy sao không đánh thức em?”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, vô tội nói: “Anh thấy em đang ngủ say, lại còn ngáy giống như một con heo con, lúc này mới không đánh thức em.”
“Ngáy sao?”
Vân Thi Thi bị dọa tại chỗ, cô giật mình, có chút mặt đỏ tai hồng cãi lại: “Anh nói bậy, em đi ngủ không có ngáy đâu!”
“Sao lại không ngáy?”
Mộ Nhã Triết muốn đùa cô, nghiêm túc nói: “Em ngáy rất lợi hại đó! Giống như con heo con ấy, lúc anh gọi em, em lại còn chép chép miệng! Bộ dạng không có chút thục nữ nào!”
“Em, em…” Cô lập tức lúng túng.
Anh quá nghiêm túc, thế cho nên Vân Thi Thi lập tức không nghi ngờ lời nói của anh! Cô thật sự cho rằng lúc cô ngủ cô có ngáy!
Trời ạ! Cô ngáy sao? Ngáy trong lúc ngủ rất mất mặt đó!
Trong ấn tượng của cô, ngáy trong lúc ngủ chỉ có những người đàn ông trung niên mới làm chuyện này, cô luôn luôn coi trọng dáng vẻ của mình, nghĩ đến cô vậy mà ngáy, để người đàn ông này nghe được, trong lúc này chỉ cảm thấy đôi má nóng bỏng, vô cùng mất mặt!
Vân Thi Thi xoắn xuýt cắn môi hoa, khóc không ra nước mắt, cô bĩu môi, cẩn thận thay mình giải thích: “Kỳ thật… Người có lúc ngáy, cũng cực kỳ bình thường thôi! Đôi khi, người ta quá mức mệt nhọc, lúc đi ngủ sẽ ngáy… Anh… Anh không cần…”
Nói được một nửa, cô đã có chút xấu hổ rồi!
Cô muốn nói, anh không cần phải ghét bỏ cô ngáy!
Mộ Nhã Triết nhìn bộ dạng cô vì mình giải thích, chọc cho vui vẻ!
Vì thế anh giơ tay lên, nhịn không được véo chóp mũi cô một phen, trêu ghẹo nói: “Em đâu chỉ ngáy thôi? Thật sự muốn đem bộ dạng xấu khi ngủ của em chụp lại!”
“Hả? Em lại làm cái gì? Cái gì mà đâu chỉ ngáy thôi? Em còn làm cái gì nữa sao?”
Mộ Nhã Triết thật sự gật đầu: “Có đó! Chảy nước miếng có tính không?”
Chảy nước miếng sao?
Bùm - - một phen.
Trên mặt Vân Thi Thi hồng rỉ ra máu.
Sao cô lại còn chảy nước miếng nữa chứ?
Vân Thi Thi cả kinh đưa tay sờ sờ môi theo bản năng, nhưng không đụng đến ấn ký nước miếng để lại.
Mộ Nhã Triết đẩy tay cô ra: “Đừng có sờ, buổi sáng lúc anh tỉnh, nước miếng của em đều lưu lại trên cánh tay anh, anh dùng khăn mặt lau sạch sẽ cho em rồi.”
...