...
Hữu Hữu cũng kinh ngạc không nhỏ, cậu lờ mờ nhận ra được, người đàn ông này đúng là người sáng lập ra tập đoàn Cự Phong, Cung Thiếu Ảnh, gia chủ có địa vị cao nhất nhà họ Cung!
Lúc trước, Cung Kiệt cho cậu nhìn qua ảnh chụp của Cung Thiếu Ảnh, làm trí nhớ cậu khắc sâu, hiện giờ tận mắt nhìn thấy, vô cùng rung động!
Cung Thiếu Ảnh chậm rãi đi vào hội trường, khí tràng của ông ta quá áp bức, một đường đi tới, tân khách trong bữa tiệc lặng ngắt như tờ!
Tất cả mọi người bị phần khí tràng này ép không dám thở mạnh!
Cung Kiệt kinh hãi không thôi, không biết vì sao cha lại đến đây, lại càng không biết sao cha lại biết, hôm nay là ngày quan trọng của chị gái.
Chẳng lẽ, ông ta đã sớm biết, đã biết nhiều ngày rồi anh không xuất đầu lộ diện, là vì hôn lễ của chị gái, cho nên, ông ta tìm hiểu rõ ràng, tự mình tìm đến nơi này?
Hữu Hữu lại càng kinh ngạc nghi ngờ, nhẹ nhàng kéo tay Cung Kiệt, hỏi, “Cậu, ông ấy… Sao ông ấy lại đến đây?”
Vẻ mặt Cung Kiệt mờ mịt.
Hữu Hữu hoài nghi nói, “Có phải cậu nói cho ông ấy, hôm nay là hôn lễ của mẹ?”
“Không có!”
Cung Kiệt lập tức phủ nhận, “Về chuyện này, cậu chưa bao giờ nói với cha một chữ.”
Mộ Nhã Triết cũng thấy rõ dung mạo của người đàn ông, anh cũng chưa từng thấy tận mắt Cung Thiếu Ảnh, nhưng mà chỉ dựa vào ngũ quan của ông ta để phân biệt, anh liền nhận rõ thân phận của ông ta!
Cung Thiếu Ảnh.
Nguyên nhân không vì cái gì khác, mà là vì lông mày của ông ta, giống hệt Cung Kiệt và Vân Thi Thi, nhất là đôi mắt, thần thái càng giống.
Sao ông ta lại xuất hiện ở đây?
Nhưng mà Cung Thiếu Ảnh xuất hiện, cũng không làm anh kinh hoảng quá nhiều.
Trái lại Vân Thi Thi, có chút rối loạn đầu trận tuyến, trong lúc này, nhìn người đàn ông dần dần đến gần, lại bắt đầu lúng túng.
Mãi đến khi người đàn ông đi đến trước mặt cô, dừng chân lại, cô càng lúc càng bối rối, hai tay nắm chặt với nhau, nhìn thẳng ông ta, lúc này lại rối rắm.
Cung Thiếu Ảnh cao hơn cô hơn một cái đầu, cô cao 1m7, cũng không đứng đến vai ông ta, cao kinh người, ngang với Mộ Nhã Triết.
Rốt cuộc cô cũng ý thức được, Cung Kiệt cao như vậy là do di truyền người nào.
Ông ta cúi đầu nhìn về phía cô, người phụ nữ trước mặt, cho dù đã hai mươi lăm tuổi, đã là mẹ của ba đứa con, nhưng trong mắt ông ta, thấy thế nào cũng giống một đứa bé.
Mãi khi đến gần thấy rõ khuôn mặt này, tuy Cung Thiếu Ảnh cố gắng duy trì trấn định, tinh thần vẫn kích động như cũ!
Vì khuôn mặt này, và người phụ nữ ông ta nhớ thương vài chục năm nay, thật sự quá giống!
Người phụ nữ xinh đẹp đứng trước mặt ông ta lúc này, là cốt nhục ruột thịt ông ta tâm tâm niệm niệm!
Xinh đẹp, thật sự rất được, giống y như đúc mẹ của cô lúc còn trẻ.
Ông ta vẫn cho rằng, mấy năm trước, con gái của ông ta đã bất hạnh chết non!
Ông ta đau lòng cho rằng, đời này, khó mà gặp lại cô được nữa!
Nhưng mà mãi đến khi đến gần nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, ông ta mới tin đây là sự thật.
Con gái ông ta còn sống!
Trong lúc này, Cung Thiếu Ảnh không biết nên nói cái gì, chỉ lẳng lặng đánh giá cô như vậy, hận không thể thừa dịp thời gian có hạn, đem sai sót hai mươi mấy năm qua bù lại!
Vân Thi Thi có chút không biết làm sao, bị ông ta nhìn có chút lúng túng, đưa tay ra sau lưng, cúi mắt xuống.
Rốt cuộc Cung Thiếu Ảnh cũng mở miệng nói, “Ngẩng đầu lên.”
“…” Cô nâng mắt, nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của ông ta.
“Để cho cha nhìn con thật kỹ!”
...