...
《 Phượng Cầu Hoàng 》không phải là dự án đang được khởi động trong thời gian gần đây sao? Nghe nói đoàn làm phim, biên kịch và đạo diễn, tất cả đều là đội ngũ hàng đầu.
"Ba ngày nữa, tới báo danh với đoàn làm phim ở tòa nhà Hoàn Vũ."
"..."
Hoa Cẩm trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta thế này là ôm được cái đùi lớn rồi sao!
Anh ta vốn cho rằng người anh rể này rất khó nói chuyện.
Thế mà chỉ một câu đã đưa thẳng anh ta đến đoàn làm phim, thực lực này cũng thật là khủng bố!
Hoa Cẩm có chút kích động, hai mắt tỏa sáng như sao!
Anh ta chưa từng nghĩ rằng mình có thể ôm đùi Mộ Nhã Triết, càng không ngờ đùi Mộ Nhã Triết lại ấm áp như thế!
Nghe nói bộ phim《 Phượng Cầu Hoàng 》chọn dùng người của các đơn vị liên quan, cái gọi là đơn vị liên quan chính là ý nói chỉ dùng người do bên nhà đầu tư giới thiệu.
《 Phượng Cầu Hoàng 》là kịch bản cung đấu cực kỳ nổi tiếng, tin tức khởi động dự án này vừa được tung ra đã thu vào khoản đầu tư ba trăm triệu, đủ để chứng minh danh tiếng và sức ảnh hưởng của 《 Phượng Cầu Hoàng 》tuyệt đối không thể coi thường.
Hiện giờ kịch bản phim truyền hình phần lớn đều là mua bản quyền tiểu thuyết để chuyển thể, sửa đổi một chút nội dung bản gốc, bởi vì tiểu thuyết gốc vốn đã có thị trường khổng lồ, cho nên cũng sẽ giảm bớt mức độ mạo hiểm của việc đầu tư.
Bởi vậy, tin tức về việc tuyển diễn viên và quay thử không hề được truyền ra ngoài.
Thậm chí còn có người nói, bộ phim này là do nhà đầu tư nào đó đặc biệt dựng nên, Hoa Cẩm cũng có nghe được chút tin tức, không rõ là có vị tai to mặt lớn nào đó trong Hoàn Vũ đặc biệt đầu tư để lăng xe một diễn viên.
Ngay từ khi dự án mới khởi động cũng đã sớm xác định diễn viên đóng vai nam chính rồi.
"Là vai nam số hai sao?"
"Cậu đã gọi tôi là anh rể, sao tôi có thể để cậu diễn vai nào khác ngoài nam chính?" Mộ Nhã Triết sâu xa hỏi lại.
Hoa Cẩm quả thực cảm động đến rơi nước mắt, vội vàng ôm lấy cánh tay Mộ Nhã Triết, làm nũng nói: "Cảm động quá, anh rể à, xin anh hãy bao dưỡng em đi, có được không? Em sẽ làm ấm giường, sẽ ngoan ngoãn nghe lời, có thể làm một người bạn tri kỷ của anh..."
Vân Thi Thi cười ha ha thành tiếng.
Mộ Nhã Triết xanh mặt, cố nén cảm giác buồn nôn, tránh thoát khỏi cái ôm của Hoa Cẩm, mặt không đổi sắc, nói: "Cút! Đừng có đụng vào người tôi!"
Vân Thi Thi lại bị phản ứng của Mộ Nhã Triết làm cho bật cười lần nữa.
"Hoa Cẩm, anh đừng có trêu chọc anh rể của anh, đùi anh ấy không phải người bình thường có thể ôm được đâu! Nâng đỡ anh thì còn được, nhưng bao dưỡng thì không ổn rồi! Ha ha ha..."
Vân Thi Thi cố nhịn cười, nghiêm trang nói: "Hơn nữa, anh rể anh không thiếu người làm ấm giường, có tôi, còn có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần."
Nhắc tới chuyện làm ấm giường lại nhớ đến chuyện cười của Tiểu Dịch Thần.
Khi ấy trong sách giáo khoa vừa đến đoạn Tam tự kinh.
Trong đó có câu "Hương cửu linh, năng ôn tịch", bởi vì có một điển cố cực kỳ ý nghĩa, cho nên giáo viên đặc biệt nhấn mạnh, dạy rất kĩ câu này.
Thời cổ đại có một cậu bé tên Hoàng Hương, sinh ra trong nhà nghèo khó, năm chín tuổi thì mẹ qua đời, cậu đối với cha vô cùng hiếu thuận. Vào mùa đông, khí trời lạnh buốt, trong nhà không có điều kiện để mua than về sưởi ấm, Hoàng Hương lo cha sẽ bị lạnh, vì vậy mỗi tối sẽ chạy đến phòng của cha, ngủ ở trên giường của cha, dùng nhiệt độ của cơ thể mình để làm chăn chiếu ấm lên. Mùa hè, tiết trời oi bức, ruồi muỗi rất nhiều, Hoàng Hương lại dùng một cây quạt hương bồ lớn để đuổi hết muỗi trong phòng.
Tiểu Dịch Thần nghe xong câu chuyện xưa này thì vô cùng cảm động.
...