...
Vân Thi Thi giơ hai tay lên đầu hàng, “Mộc Tịch, tha cho tôi đi mà? Tôi không có kinh nghiệm, không biết hôn lễ cần chuẩn bị những thứ gì, dù sao đây cũng là lần đầu!”
Khóe môi Mộc Tịch giật giật một phen, “Ai nha, đúng là vội muốn chết! Hoàng đế không gấp thái giám gấp! Cô trở về bàn bạc với tổng giám đốc Mộ một phen nha!”
“Tôi biết rồi!”
…
Phòng làm việc.
Cố Tinh Trạch đang ở trong phòng nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, có tiếng người gõ cửa.
“Vào đi.”
Trợ lý đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh ta đang nghỉ ngơi, kinh hãi một phen, “Tổng giám đốc Cố, tôi quấy rầy anh nghỉ ngơi sao?”
“Chuyện gì?”
“A… Là như vậy…”
Trợ lý đi tới, đưa văn kiện cho anh ta.
“Chuyện Lý Hương Nhi đã xử lý xong rồi ạ! Từ nay về sau, tên cô ta tuyệt đối sẽ biến mất hoàn toàn trước mặt công chúng.”
“Ừ, đã biết.”
Cố Tinh Trạch đột nhiên mở to mắt, “Cô ta đâu rồi?”
“Bởi vì chuyện này ầm ĩ rất lớn, bên Ương Quảng đang điều tra cô ta, hiện giờ cô ta bị tổng cục Ương Quảng khống chế. Nếu điều tra được, tình hình nghiêm trọng, chắc là phải vào tù một thời gian.”
“Thay tôi truyền lời cho Ương Quảng, xử lý thật nặng.”
“Dạ!”
Trợ lý lập tức ngầm hiểu.
Cố Tinh Trạch lại nhắm hai mắt lại.
Trợ lý không dám quấy rầy anh ta, vội vàng lui ra.
Sau khi cửa được đóng lại, Cố Tinh Trạch đột nhiên mở to mắt, đôi mắt thâm sâu, mang theo lạnh lẽo lướt qua giây lát, anh ta lạnh lùng nhếch môi lên.
Lý Hương Nhi?
Đấu với anh ta, còn non lắm.
…
Biệt thự Trang Viên, dưới tầng hầm.
Vân Na nghe thấy tiếng gõ cửa, đứng dậy đi tới cửa, mở mắt mèo ra, sau khi nhìn thấy người phụ nữ đứng ngoài cửa, lập tức mở cửa ra.
Cửa vừa mở ra, người phụ nữ mặc áo gió lập tức đi vào, đóng cửa lại, khóa trái.
Vân Na liếc mắt đánh giá người phụ nữ, đột nhiên có chút cảnh giác, “Sao cô lại tới đây?”
Người phụ nữ đứng trước mặt cô ta, tao nhã cởi mũ xuống, treo sang bên cạnh, quay sang, khuôn mặt tinh xảo của Kỷ Nhan đập vào mắt cô ta.
“Gần đây có chút không yên ổn, ngoại trừ nơi này, chỗ nào cũng không được đi, hiểu chưa?”
Vẻ mặt Vân Na bị kìm hãm, “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Chuyện của Lục Cảnh Điềm ầm ĩ lớn như vậy, cảnh sát bắt đầu điều tra chuyện này, còn dốc sức tìm ra hung thủ.”
Kỷ Nhan dừng một chút, lập tức nhíu mày nói, “Tôi cũng không biết rốt cuộc cảnh sát nắm được chứng cứ gì, gần đây tăng cường điều tra nhiều hơn, cô tạm thời đừng lộ diện.”
Vân Na nghe vậy, cười khinh thường, “Cô yên tâm, cảnh sát tuyệt đối không nắm được chứng cứ liên quan đến tôi đâu!”
“Sao cô lại tự tin như vậy?”
“Tất nhiên! Tôi làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không chui đầu vô lưới.”
Kỷ Nhan giật mình, ánh mắt lập tức nhìn về phía tay cô ta.
Một đôi tay, mười ngón tay đều dùng lửa thiêu, vân tay trên ngón tay hoàn toàn bị phá hủy.
Mới đầu, cô ta nhìn thấy đôi tay này, kinh hãi không thôi.
Cô ta nhớ lúc ấy, cô ta hỏi Vân Na, “Hai tay của cô bị sao thế?”
Vân Na trả lời, “Vì che dấu thân phận, cho nên đốt cháy vân tay.”
“Đốt sao?”
Kỷ Nhan nghe xong kinh ngạc, “Đốt thế nào?”
“Lúc đầu dùng dao, sau đó dùng bàn ủi, dùng kìm gắp than, dùng lửa.”
Kỷ Nhan nghe xong, sợ nổi da gà, không rét mà run!
Tàn nhẫn như vậy!
“Cô không đau sao?”
Vân Na nghiến răng nghiến lợi.
Không đau sao?
Sao có thể không đau được?
Đau đến tê tâm liệt phế, mồ hôi rơi như mưa!
...