...
Nơi này thật là lớn!
Cậu đã từng nhìn thấy hoàng cung trong ti vi rồi, chắc cũng lớn cỡ này!
Hơn nữa, đi thẳng một đường từ đại viện đến đây, ngay lối vào và trong đại sảnh đều sẽ có vệ sĩ mặc quần áo màu đen đứng đằng trước, còn có người hầu mặc sườn xám, trước giờ không biết, thì ra chú đẹp trai này là xuất thân từ nhà giàu có.
Cậu không dễ dàng gì mới đi được từ phòng khách đến phòng ăn, vừa đến nơi, Sở Tiểu Bảo mệt đến nỗi ngồi phịch lên ghế, ánh mắt mệt mỏi mất tiêu cự, ngơ ngác nhìn lên trần nhã bằng gỗ được trang trí theo phong cách cổ kính, cả người cảm thấy như không còn chút sức lực!
"Mệt muốn chết rồi có phải không? Phòng khách đúng là cách nhà ăn hơi xa, chỉ có điều, cứ xem như là tập thể dục buổi sáng đi!" Cô hầu gái cười nói.
"Chỗ này thật sự rất lớn!" Sở Tiểu Bảo hít thở dồn dập nói: "Cháu đi được tới chỗ này cũng cảm thấy thật là đói bụng."
"Muốn ăn cái gì? Cô sẽ kêu nhà bếp làm cho cháu."
"Cháu muốn ăn mì sợi!" Sở Tiểu Bảo cẩn thận nói.
"Được! Nước mì đỏ được không?"
"Dạ được!"
Cô hầu gái đi ra sau bếp.
Thừa dịp cô ta không có ở đây, Sở Tiểu Bảo bắt đầu tò mò nhìn ngắm xung quanh, đánh giá mỗi một món đồ trang trí được bày biện trong phòng ăn.
Phòng ăn rất lớn, mang đậm phong cách Trung Hoa hiện đại, bộ bàn ăn được làm từ gỗ cao cấp, hơn nữa, lại còn là gỗ tiếu diệp tử đàn quý giá, có lẽ người bình thường không biết, thật ra gỗ tiếu diệp tử đàn là một loại gỗ cực kỳ quý hiếm, cho dù chỉ là một chuỗi hạt châu, cũng có giá rất đắt.
Nội thất trong nhà họ Cố toàn là đồ xa xỉ được chạm khắc tinh xảo, tủ bát, bình phong đều được chạm trổ.
Từ gỗ tiếu diệp tử đàn đến gỗ hoàng hoa lê, bất luận là về độ cứng hay độ bóng loáng và đường nét, đều là loại tốt nhất. Nếu xét về góc độ y học, gỗ Hoàng Hoa Lê còn có tác dụng tỏa hương thơm điều hòa không khí.
Vì vậy nên lúc vừa bước vào, Sở Tiểu Bảo đã ngửi được hương thơm nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, thấm vào lòng người.
Trần nhà được điêu khắc từ gỗ đàn hương đỏ.
Gỗ đàn hương đỏ lâu năm ngoài thị trường bán với giá ít nhất cũng mất sáu con số cho một khối gỗ. Đàn hương đỏ chính là loại gỗ quý hiếm nhất trên thế giới.
Tên gọi gỗ đàn hương đỏ và gỗ đàn hương lá to thường được dùng nhầm lẫn với nhau, thật ra trước kia người ta thường gọi gỗ đàn hương đỏ là gỗ cây đàn hương lá to, về sau thống nhất cách gọi lại, chỉ gọi bằng một tên là gỗ đàn hương đỏ.
Vô cùng quý hiếm.
Toàn bộ những món đồ trang trí ở nhà họ Cố đều có giá trị cực kỳ xa xỉ.
Nếu mà đổi hết ra thành tiền.
Vậy cái phòng ăn rộng lớn này, đại khái cũng có giá trị vô cùng to lớn.
Nhìn rất khiêm tốn, nhưng thật ra lại xa hoa vô cùng.
Sở Tiểu Bảo đi đến gần một món đồ trang trí, phát hiện đó là một cái bình rất đẹp, xuất phát từ lòng hiếu kỳ, cậu không nhịn được mà nâng cái bình lên, ôm vào trong ngực, đưa bàn tay nhỏ sờ sờ, độ nhiên sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng của cô hầu gái: "Cháu có thích ăn trứng gà không?"
"Dạ thích!"
Sở Tiểu Bảo sợ hú hồn, hai tay run lên, xém chút nữa là làm rớt cái bình rồi, may mà tay chân cậu cũng coi như là nhanh nhẹn, giữ lại được, thở dài một hơi, xoay người, trong lòng vẫn còn thật sợ hãi.
"Chị, cái bình hoa này thật là đẹp quá, có phải quý lắm đúng không?"
Cô hầu gái nhìn cái bình trong tay cậu, sau đó gật đầu nói: "Ừ! Rất là quý giá. Chỉ có điều cái bình này không phải là bình hoa đâu! Đó là đồ đồng tráng men từ thời nhà Minh - Thanh, gọi là Cảnh Thái Lam, là bảo vật thời cổ đó!"
"..."
Bàn tay Sở Tiểu Bảo xém chút nữa lại run lên.
Bảo vật?
Thời cổ?
Cậu cũng đã từng xem trên ti vi đưa tin chuyên đề về hiện vật văn hóa khảo cổ, cho nên có một điều mà cậu bé biết rất rõ đó chính là: Đồ cổ toàn là vô giá!
"Chắc giá trị cũng không nhỏ!" Cậu thử thăm dò.
"Đúng vậy! Nếu đem đi đấu giá, giá khởi điểm chắc cũng khoảng mấy trăm vạn."
...