...
Tống An Nhã quả thực muốn hỏng rồi, thậm chí cô ta còn nhiều lần tự mình chạy đến văn phòng tổng giám đốc của anh ở Đế Thăng.
Anh mở cửa ra ngoài nhìn thấy cô ta, lại coi cô ta như không khí, cũng không thèm nhìn tới, vòng qua cô ta rời đi.
Cô ta đuổi theo, Mộ Nhã Triết lại giống như không người tiến vào thang máy, đóng cửa, gạt cô ta sang một bên.
Tống Ân Nhã tuyệt vọng, lại lúng túng.
Chẳng lẽ cô ta phải tự mình đi giải thích cho Vân Thi Thi, anh mới có thể tha thứ cho cô ta sao? Mới có thể nói chuyện với cô ta sao?
Sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!
Vì một người phụ nữ, mà lại bức cô ta đến hoàn cảnh này!
Cô ta và anh có mười mấy năm tình cảm, Vân Thi Thi tính là cái gì?
Chẳng lẽ tình cảm nhiều năm của cô ta và anh Mộ, lại kém hơn một Vân Thi Thi được sao?!
Anh Mộ cứ như vậy không tiếc dùng mọi thủ đoạn, bảo vệ Vân Thi Thi sao?
Nói không ghen tị, đó là dối trá!
Thực ra, Tống Ân Nhã ghen tị với Vân Thi Thi muốn chết rồi.
Nghĩ đến cô có thể có được người đàn ông mà cô ta mong muốn, lại còn sủng ái cô, trái tim Tống Ân Nhã như bị đố kị thiêu đốt, cực kỳ khó chịu!
Tống An Nhã nói: “Vân Thi Thi này, không thật lòng với anh Mộ! Cô ta ở cùng một chỗ với anh Mộ, tất cả đều là vì nhìn trúng thân thế hàng tỉ của anh Mộ! Anh, anh nghĩ mà xem, anh Mộ là người thừa kế duy nhất của Mộ thị, tương lai là chủ nhân cao cao tại thượng của nhà họ Mộ. Chỉ cần điểm này thôi, phụ nữ sẽ chạy theo anh Mộ!”
“Hả…? Là như vậy sao?”
Tống Vân Tích bày tỏ chút hoài nghi.
Thực ra lần trước tiếp xúc với Vân Thi Thi một lần, tuy rằng anh ta không hiểu rõ Vân Thi Thi, nhưng khi anh ta nhìn mắt cô, lại vô cùng trong suốt.
Đôi mắt cực kỳ trong suốt, không trộn lẫn bất cứ tạp chất gì, nói chung là một người cực kỳ thuần khiết.
Thực ra nếu không phải vì Tống Ân Nhã và cô có xích mích, nếu anh ta và Vân Thi Thi quen biết một lần nữa, có lẽ, anh ta sẽ không chán ghét người phụ nữ này.
Hơn nữa anh ta cũng cẩn thận suy nghĩ kĩ rồi.
Với tính cách kiêu căng điêu ngoa của Tống Ân Nhã, có lẽ là cô ta chọc Vân Thi Thi trước.
Tống Ân Nhã được sủng từ nhỏ đến lớn, tính cách của cô ta anh ta hiểu rõ nhất, thích cố tình gây sự, không đúng, là cô ta bắt nạt Vân Thi Thi cũng không chừng.
Đương nhiên, lời này cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng.
Dù sao Tống Ân Nhã cũng là em gái anh ta, giúp ai cũng không thể không giúp cô ta.
Hôm sau, Vân Thi Thi vừa đến công ty đã bị bắt được.
Vẻ mặt Tần Chu nổi giận đùng đùng xách cô đến văn phòng, vừa mới đóng cửa lại, liền đi thẳng vào vấn đề ép hỏi cô: “Anh nghe nói, hôm trước em đã xảy ra chuyện!?”
“Hả?” Vân Thi Thi sửng sốt, Tần Chu hỏi một câu không đầu không đuôi, hiện tại biến thành cô mờ mịt trong đầu.
“Hôm trước có phải Khổng Tiểu Thiến cho em đi cùng đến bữa tiệc không!” Tần Chu lại hỏi rõ ràng tường tận.
Vân Thi Thi ngẩn ra, lập tức gật đầu nói: “Dạ.”
“Em đi rồi hả?”
“Dạ.”
“Sao em lại nghe lời như vậy, bảo em đi em liền đi sao? Em ngốc à?” Tần Chu nổi giận, ấn trán cô, “Bình thường anh bảo em rót chén trà em cũng không chịu, người ta đào hố cho em nhảy, em lại ngoan ngoãn nhảy xuống à? Vân Thi Thi, bình thường nhìn em rất thông minh, vào những lúc quan trọng, chỉ số thông cho chó ăn rồi à.”
Vẻ mặt Vân Thi Thi đau khổ: “Em không biết đó là Hồng Môn Yến mà.”
“Em không biết?! Em chưa từng nghe qua Lý Lương Đống ở trong nhóm đó có danh tiếng gì sao? Ông ta chơi tàn không ít nữ minh tinh, nếu em ngu ngốc, sẽ là người kế tiếp.” Tần Chu tức muốn chết.
Sau khi chuyện xảy ra, anh ta biết được chuyện này, quả thực bị chọc giận muốn nổi trận lôi đình.
...