...
“Cô… Cô định làm gì? Cô vẫn chưa thể xuống giường được!”
“Tiểu Bảo… Tiểu Bảo…” Miệng cô ta lảm nhảm, nghĩ đến việc Tiểu Bảo đã bị người ta bắt đi mất, không có tin tức gì, lòng nóng như lửa đốt.
Mộ Yến Thừa vừa đẩy cửa vào đã thấy cô và y tá đang giằng co, một mực muốn xuống giường thì lập tức xông tới đỡ lấy cô.
“Em muốn làm gì?”
Nghe được giọng anh ta, toàn thân Mạnh Tinh Tuyết đều cứng ngắc, cô ta sững sờ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy anh ta thì hốc mắt đỏ lên.
“Yến Thừa… Sao lại là anh?”
“Anh…”
Không đợi anh ta giải thích, bỗng nhiên Mạnh Tinh Tuyết dùng hết sức đẩy vào ngực anh ta: “Tôi không muốn nhìn thấy anh… Anh đi đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa… Mộ Yến Thừa, không phải tôi đã nói rồi sao, chúng ta… chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi!”
Ánh mắt Mộ Yến Thừa khẽ thay đổi, sắc mặt cũng trầm xuống: “Anh chưa từng nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với em! Đây là ý kiến của một mình em!”
Mạnh Tinh Tuyết há to miệng, không nói được gì, nhưng nước mắt lập tức rớt xuống như đê vỡ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào mới có thể buông tha cho tôi?”
“…” Giọng cô ta gần như cầu khẩn, làm nỗi lòng Mộ Yến Thừa trở nên phức tạp, nhìn ánh mắt yếu ớt kia của cô ta mà nhất thời không biết làm thế nào, anh ta có cảm giác như thể bị một thanh kiếm sắc đâm trúng ngực, vô cừng đau đớn.
“Cái đó… Đứa bé đó đâu rồi?” Sắc mặt Mạnh Tinh Tuyết càng lúc càng trắng xanh, cô ta nhìn Mộ Yến Thừa chằm chằm, cầu khẩn hỏi.
Nhưng đầu óc Mộ Yến Thừa lại mờ mịt, không biết đứa bé đó trong miệng cô ta là đứa bé nào: “Đứa bé nào?”
Hiển nhiên là Mạnh Tinh Tuyết cho rằng hai người đàn ông bắt Tiểu Bảo đi là thủ hạ của Mộ Yến Thừa, thấy dáng vẻ mờ mịt của anh thì cũng ngẩn ra: “Một đứa bé năm tuổi, Mộ Yến Thừa, anh không cần giả ngu với tôi! Không phải anh cho hai thủ hạ tới tìm tôi sao? Bọn họ luôn miệng nói muốn tìm đứa bé, không phải muốn đứa bé trong bụng tôi sao?”
Cô ta thở hổn hển một trận, lập tức phẫn nộ túm cổ áo anh ta: “Bọn họ hiểu nhầm ý của anh, bắt Sở Tiểu Bảo đi rồi! Đứa bé trong bụng tôi, anh muốn đánh muốn giết gì cũng được! Dù sao cũng là cốt nhục của anh, anh có quyền quyết định sống chết của nó! Toi cũng sẽ không trốn chạy nữa, có chạy cũng không thoát! Nhưng đứa bé kia, nó vô tội!”
“Anh không hiểu ý em, Tinh Tuyết, có phải em hiểu nhầm gì rồi không?” Trực giác Mộ Yến Thừa cảm thấy có gì đó không đúng.
“Chẳng lẽ anh không phái thủ hạ tới tìm tôi?”
“Đương nhiên là có! Nhưng anh tuyệt đối không có ra lệnh gì khác nữa! Anh phái người đi tìm em, chứ không phải muốn phá bỏ đứa bé trong bụng em!” Mộ Yến Thừa lập lời thề son sắt nói.
Mạnh Tinh Tuyết nhất thời ngẩn ra, sắc mặt tái mét: “Anh nói cái gì?”
Mộ Yến Thừa giải thích: “Tinh Tuyết, em biết không? Em đi rồi, anh một mực tìm kiếm em! Khó khăn lắm mới có được tin tức của em, anh lập tức vội vàng chạy đến! Đứa bé trong bụng em, anh sẽ không bao giờ làm tổn hại nó, em tình nguyện sinh con cho anh, anh vui mừng còn không kịp! Anh sẽ làm tốt trách nhiệm của một người cha, cũng sẽ nuôi náng nó lớn lên!”
“…” Mạnh Tinh Tuyết không tập trung, cô ta không có tâm trạng nghe anh ta nói bất cứ cái gì, trong đầu chỉ không ngừng nghĩ tới một chuyện!
Vậy hai người đàn ông kia, nếu không phải do Mộ Yến Thừa phái tới, thì là ai?
Mộ Yến Thừa sẽ không nói dối cô ta, anh ta nói không thì chắc chắn là không.
...