...
Khương Thân cảm thấy không công bằng, kiên quyết lên án ông chủ, “Chúng em chỉ muốn đến nhìn công chúa nhỏ cũng không được sao?”
“Đúng vậy! Dù sao cũng là chú, thế nào cũng cần phải đến thăm!”
Mộ Nhã Triết trợn mắt nhìn Khương Thân, “Dự án thu mua Nhã Ca giải quyết rồi sao?”
Khương Thân chột dạ mở to mắt.
Anh lại chất vấn Lục Cận Dự, “Đăng kí khu đất trung ương Kim Quảng chưa?”
Lục Cận Dự khụ khụ, hắng giọng một cái, “Chuyện này…”
“Còn chưa cút?”
Lục Cận Dự và Khương Thân kìm nén nước mắt chua xót, kề vai sát cánh về công ty!
Sau khi Nguyệt Dao sinh ra được một tuần, khác với khi sinh ra, mặt có nhiều nếp nhăn, đứa bé đã khôi phục màu da vốn có, màu trắng, mềm mại, hình như vô cùng mịn màng!
Có đôi khi, ôm Nguyệt Dao, Vân Thi Thi cảm khái nói, đây có lẽ là hạnh phúc?
Chỉ là có hạnh phúc, cũng có lúc trái tim bị tắc.
Ví dụ như lúc cho bú sữa, Tiểu Nguyệt Dao rúc vào trong ngực cô, sữa thơm mát, có lẽ Tiểu Nguyệt Dao cực kỳ đói, lúc bú sữa dùng lực rất mạnh, giống như muốn hút sạch linh hồn cô vậy!
Mộ Nhã Triết nói, sức mạnh của cô gái nhỏ này như con trai, giống một con mèo nhỏ tham lam!
Vân Thi Thi oán trách, nhưng mà… Đứa bé ăn vui vẻ như vậy, mạnh như vậy, vừa hung dữ vừa nhiệt tình, còn đau nữa!
Cái miệng tham lam như vậy sao?
Trước đây lúc Hữu Hữu bú sữa, cũng không giống như con bé vậy, rất rụt rè, im lặng, không ác độc như vậy.
Chỉ là, nói đi nói lại, bằng không sao lại có câu ‘Dùng hết lực bú sữa’ chứ?
Ha ha!
Sữa này, đối với trẻ sơ sinh mà nói, đúng là có ma lực nha!
Mỗi khi bú sữa, ôm đứa bé khóc không ngừng đến cho Vân Thi Thi, đứa bé hầu như chui vào trong ngực cô theo bản năng, chuẩn không có lầm ngậm chặt mục tiêu, sau đó dùng lực mút.
Hữu Hữu nói, cậu thấy qua heo mẹ cho heo con bú sữa ở trên TV, bộ dạng cũng giống y như vậy.
Chuyện này…
Cho dù nói như vậy, nhưng mà quả thật rất giống.
Nhưng Mộ Nhã Triết là người thứ nhất không đồng ý.
“Con nói ai là heo con? Ai là heo mẹ?”
Hữu Hữu cười ha ha, xoay người chuồn mất.
“Thằng nhóc này, đáng đánh đòn!”
Mộ Nhã Triết lập tức dụ dỗ cô, “Em đừng nghe lời thằng nhóc đó, em không phải là heo mẹ.”
“…”
Vốn là lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ, nhưng người đàn ông này nghiêm túc giải thích, lại còn dỗ cô, cô càng nghe càng khó chịu.
Lúc cô cho bé con bú sữa, anh ở một bên nhìn hết sức chăm chú, nhìn không dời mắt, đến gần nhìn, nhìn cái miệng nhỏ của công chúa nhỏ mấp máy, cũng nuốt nước miếng.
Vân Thi Thi kinh ngạc một phen, hỏi, “Âm thanh gì thế?”
Sao lại có tiếng nuốt nước miếng nhỉ.
Mộ Nhã Triết hừ lạnh một tiếng, ngữ khí không vui, “Không có gì.”
Anh nhìn Tiểu Nguyệt Dao ăn, chiếm lấy ngực của Vân Thi Thi, chiếm vị trí vốn thuộc về anh, Mộ Nhã Triết lại có chút không thoải mái rồi!
May mà lúc này sinh con gái, nếu là con trai, anh lại càng tức giận hơn!
Nhưng mà vì công chúa nhỏ thôi mà?
Anh vui vẻ trao cho bé con đặc quyền này.
Vân Thi Thi có chút dở khóc dở cười, “Làm sao vậy?”
…
“Thèm ăn.”
Vân Thi Thi bị anh nhìn đỏ mặt, nhịn không được đẩy anh ra, “Này! Không phải là anh… Cũng muốn uống sữa đấy chứ?”
“Muốn.”
“…”
Vân Thi Thi không biết rốt cuộc là anh nói thật hay trêu cô, che ngực theo bản năng, như hổ rình mồi nói, “Này, anh không được xằng bậy… Nha! Miệng anh to như vậy, uống sạch rồi, Nguyệt Dao uống cái gì?”
...