Chương 1171: Tình Mẹ Con Cảm Động


...

Người đàn ông vừa kêu gào vừa ra sức đạp thật mạnh: "Tên nhóc con chết tiệt, nhả ra! Nhả ra!"

Mấy tên thuộc hạ khác đứng bên cạnh cũng ra sức đánh Mộ Dịch Thần, thậm chí còn nắm lấy tóc cậu bé.

Mộ Dịch Thần nhất quyết không hé miệng, càng gắt gao cắn tay của tên kia, cậu dùng sức thật sâu, hận không thể cắn đứt xương cốt của hắn.

Người đàn ông đau đến toàn thân giống như bị giật điện, tứ chi tê liệt.

Trong kho hàng, vang lên tiếng kêu thống thiết như giết heo không dứt.

Một bên, một tên thủ hạ khác cầm lấy cây roi quất liên tục vào trên lưng của cậu bé.

"Bốp bốp —— "

"Nhả ra! Mẹ nó! Ông đây bảo mày nhả ra, còn không hé miệng ra!..."

Mộ Dịch Thần kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ trán chảy xuống, nhưng cậu bé lại vô cùng cứng đầu, cho dù đau đến toàn thân cứng ngắc, nhưng cũng kiên trì không hé miệng.

Đôi mắt cậu đỏ lên như nhuộm đầy máu tươi mà gắt gao trợn trừng với người đàn ông kia, từ sâu trong đáy mắt toát ra tia lạnh lẽo rét run!

Máu từ khóe môi cậu từ từ tuôn ra.

Hiển nhiên đã cắn nát tay của hắn ta.

Tiếng roi quật, tiếng rống giận dữ của người đàn ông, cùng tiếng gào đau đớn hòa vào tạo nên một trận ầm ĩ trong nhà kho.

Trong lao sắt, Vân Thi Thi bị thanh âm làm cho kinh động, khe khẽ tỉnh lại.

Cô chậm rãi mở to mắt, theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ cảm thấy đầu óc rất mông lung, hoàn toàn mơ hồ.

Cô khẽ cắn môi, lắc đầu để tỉnh táo hơn, hình ảnh trước mắt dần trở nên rõ ràng, lúc này mới trông thấy một đứa bé bị treo giữa không trung, mấy người đàn ông vây quanh cậu bé tung quyền đấm cước đá không ngớt, thậm chí dùng cây roi hung hăng quất lấy!

Vân Thi Thi nheo lông mày, trông thấy rõ ràng đứa trẻ người đầy máu tươi kia ngũ quan rất tuấn mỹ, chợt khẩn trương ngồi dậy, xông về trước để nhìn rõ hơn.

Chỗ cổ tay truyền đến cơn đau đớn một hồi, lúc này cô mới dần ý thức được, nhưng vẫn cô bị nhốt ở trong lao sắt, hai tay bị xích sắt buộc lại, không thể động đậy.

"Tiểu Dịch Thần?!"

Vân Thi Thi lập tức nhận ra được, thấy tình cảnh này, lập tức điên cuồng gào thét: "Dịch Thần! Dịch Thần!?"

Tại sao con lại ở chỗ này?!

Tiểu Dịch Thần, tại sao lại ở chỗ này?

Vân Thi Thi gấp gáp đến mức mắt đỏ bừng, kịch liệt giãy dụa lấy, điên cuồng kêu to: "Không cần đánh nữa! Đừng đánh nữa! Các người đừng đánh nữa! Dừng tay —— "

Mộ Dịch Thần nghe thấy tiếng hét liền giật mình, chợt nhả ra, quay đầu lại liền thấy Vân Thi Thi trong lao sắt đã tỉnh lại, hai tay không ngừng giãy dụa, sắc mặt lo lắng đến phát khóc.

"Mẹ —— "

Cậu khẽ gọi một tiếng, lời nói còn chưa dứt, một roi đánh tới, xé rách da ở bả vai cậu bé, cậu lại kêu lên một tiếng đau đớn, mồ hôi lạnh trượt vào khóe mắt, vừa chát vừa ngứa.

Tên đàn ông kia cuối cùng cũng được buông tha, cả người ngã nằm rạp trên mặt đất, bưng lấy cánh tay đầy máu tươi, cánh tay vốn lành lặn bị cắn đến máu thịt be bét, trên da lằn một vết cắn rất sâu, đôi mắt hắn ta phẫn nộ trừng lớn, giận giữ nguyền rủa một tiếng, đứng lên, túm lấy cái roi trong tay người bên cạnh, hung hăng quất điên cuồng vào người cậu bé!

Mộ Dịch Thần kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt ẩn nhẫn, sắc mặt căng cứng lại.

Vân Thi Thi nhìn thấy cảnh này, tâm can dường như bị xé nát đau đớn khôn nguôi.

Từng roi từng roi một, mặc dù không quất vào trên người cô, nhưng lại càng đau thấu tim gan!

"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Các người đánh tôi đi, đừng đánh con tôi nữa! Dừng tay!"

"Ai da, tình cảm mẹ con cũng cảm động quá đi!"

Người đàn ông nở nụ cười trầm thấp độc địa, ánh mắt rơi vào người Vân Thi Thi, có vẻ không có ý tốt.

Hắn đốt điếu thuốc, ngậm lên miệng, đem cây roi vung trên mặt đất.

"Vút ——" một tiếng.

Vang vọng cả nhà kho.

Thanh âm vang dội, khiến cho người khác không khỏi rùng mình.

...