...
Vân Thi Thi sắc mặt trắng bệch, chậm rãi nói: "Mỗi điều khoản trên hợp đồng, tôi đều nhớ rõ. Bà* Mộ, bà yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện ở trong cuộc sống của con trai tôi... Không, là trong cuộc sống của con trai bà."
"Đúng không? Nói được là làm được?"
"Đúng!" Vân Thi Thi cắn răng, trái tim đau như nhỏ máu.
Trên mặt Mộ Uyển Nhu lúc này hiện lên vẻ tươi cười, nhưng lại cực kỳ u ám: "Vậy còn hy vọng cô Vân chớ quên lời nói ngày hôm nay, còn nhớ phải tuân theo nội dung của hợp đồng. Nếu để cho tôi biết, cô làm phiền cuộc sống của mẹ con chúng tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cô hối hận!"
Cô ta đến gần Vân Thi Thi, mặt lạnh như băng cảnh cáo, ước chừng hai người sát kề nhau, Mộ Uyển Nhu dễ dàng nhìn thấy vết hôn giữa cổ cô, ánh mắt hơi lạnh. Ngày hôm qua, Mộ Nhã Triết một đêm không về, cô ta từng phái người điều tra, kết quả lại xuất hiện trong băng ghi hình ở quán Bar, nhìn thấy anh ta vào một phòng.
Mà buổi sáng, Mộ Nhã Triết toàn thân âu phục lúc trước, buổi trưa một người con gái mặc váy liền áo liền đi theo trợ lý của Mộ Nhã Triết đi ra, mặc dù cúi thấp đầu, không thấy rõ mặt mũi...
Nhưng vô luận là thân hình hay là bóng lưng, tất cả đều cùng người phụ nữ này giống nhau như đúc.
Giờ phút này trông thấy trên cổ cô có những dấu vết mập mờ kia, Mộ Uyển Nhu không kiềm được suy nghĩ lung tung càng nhớ lại, càng tức giận, trên trán hiện lên hết cả gân xanh.
"Ti tiện!"
Cô ta giương tay, liền muốn tát một cái.
Sau lưng truyền tới một âm thanh non nớt.
"Mẹ? Bọn con chờ mẹ thật lâu." Tiểu Dịch Thần cũng không biết tại sao, khi trở lại, đúng lúc tình cờ gặp cảnh Mộ Uyển Nhu giơ tay muốn đánh người, không để lại dấu vết lên tiếng ngăn cản.
Mộ Uyển Nhu hốt hoảng, xoay người mặt hướng về phía Tiểu Dịch Thần, khuôn mặt lúc này đã đầy vẻ ôn nhu: "Dịch Thần, không phải thím quế đưa con về sao?"
"Mẹ không cùng về ăn cơm sao?" Tiểu Dịch Thần nét mặt kỳ lạ nhìn cô ta, cũng không biết là có ý định bao che Vân Thi Thi, hay là do nguyên nhân khác, bình tĩnh nói: "Cha nói, buổi tối quay về dùng cơm."
Mộ Uyển Nhu vừa nghe, liền không muốn cùng Vân Thi Thi lãng phí nhiều thời gian.
Liên quan tới việc tối ngày hôm qua cô ta muốn nhân cơ hội tìm ra chứng cứ thật sự.
Chẳng qua đối với Vân Thi Thi, cô ta sẽ không đơn giản mà bỏ qua! Sớm muộn cũng phải khiến cho cô ở Bắc Kinh này biến mất sạch sẽ, nhất định phải trừ tận gốc sạch sẻ!
Vì vậy, Mộ Uyển Nhu quay đầu lại độc ác trợn mắt nhìn cô một cái, xoay người liền ôm lấy Tiểu Dịch Thần, cùng nhau rời đi!
Vân Thi ThI trong một lúc vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Hoá ra đứa bé này, gọi là Dịch Thần--------- trong một lúc, có quá nhiều thứ tình cảm phức tạp xông lên đầu, vừa đau vừa khổ.
Trông thấy đứa con ruột thịt của mình gọi người khác là mẹ, như một nhát dao đam thẳng vào tim, vô cùng thống khổ.
Nếu như biết điều khoản trong hợp dồng, cô vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Sinh ra đứa con trai này, đời này chỉ có thể là người dưng nước lã. Khắc nghiệt dày vò, nhưng cô phải làm như vậy.
Sự nghiệp nhà họ Mộ lớn như vậy, cô làm sao có thể chống lại được.
Đứa bé này, cô không có tư cách làm mẹ...
Vân Thi Thi hít sâu một hơi khí lạnh, đem mạch suy nghĩ quên đi, vội vàng chạy tới bữa tiệc.
Ghế sa lon màu đen bằng da thật, dưới chân là trảm thảm quý giá đắt tiền.
Bên cạnh, trong tủ rượu nhỏ trưng bày rượu ngoại đắt tiền cùng rượu Vodka, dưới ánh sáng đèn lộng lẫy.
Vân Thiên Hữu dáng vẻ tùy ý ngồi trên ghế sa lon, trong tay là một ly thuỷ tinh cao cổ đắt giá, trong ly cô ca thoát ra bọt khí.
...