...
Muốn uy hiếp cô ta sao?
Mộ Uyển Nhu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, một trận rùng mình theo gót chân luồn lên, truyền khắp cả người.
Chớp mắt sắc mặt trắng xanh, đầu ngón tay run rẩy khó khống chế.
Cho nên, không cầm chắc, tập tư liệu rơi đầy trên sàn.
Ngực Mộ Uyển Nhu phập phồng lên xuống, rõ ràng là chưa hết kinh ngạc.
Cố gắng bình phục cảm xúc, cô ta chậm rãi ngồi xổm xuống đất nhặt lại.
Thình lình phía sau truyền đến một giọng nói đàn ông trầm thấp.
"Bị doạ sao?"
Giọng nói đột ngột, cực kỳ trầm thấp, nhưng ở trong căn phòng yên tĩnh lại như sấm sét nổ tung, Mộ Uyển Nhu bị hoảng hét lên, xoay người sang chỗ khác, kinh hãi mở to hai mắt, nhìn về phía giọng nói phát ra.
Chỉ thấy từ trong ngách phòng khách, một người đàn ông chậm rãi đi về phía cô ta.
Gương mặt mờ ảo từ từ lộ ra dưới ánh đèn sáng ngời.
Người đàn ông từng bước ép sát, hô hấp của Mộ Uyển Nhu cứng lại, lập tức sợ hãi bước lùi về phía sau, vẻ mặt cảnh giác đánh giá người trước mắt.
Đứng ở trước mặt cô là một người đàn ông xa lạ, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, quần áo hàng hiệu, khí độ bất phàm, giơ tay nhấc chân tao nhã mà vô cùng quý phái, vừa nhìn liền biết ông ta là người có địa vị.
Người đàn ông hơi dừng bước, trong lòng Mộ Uyển Nhu còn chút sợ hãi, ánh mắt cảnh giác nhìn anh ta, mặc dù người đàn ông này hơi lớn tuổi nhưng chắc chắn là lúc còn trẻ rất tuấn tú.
Ngũ quan tuấn tú, dáng vẻ khôi ngô, lông mày có vài phần tương tự Mộ Thịnh, Mộ Uyển Nhu cảm thấy mặt ông ta có chút quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra đã từng gặp người này ở đâu.
Cảm thấy ngoại hình rất quen mắt nhưng lại không nhớ ra là ai. Cô ta cố gắng hồi tưởng, nhưng thật sự không nhớ nổi, rốt cuộc đã gặp qua ở đâu.
Trong lòng Mộ Uyển Nhu nghi hoặc không thôi, nhìn lại người đàn ông trung niên đang cười.
Loại tiếng cười lộ ra khí phách mà chỉ người lớn tuổi và có địa vị mới có. Ông ta nhìn cô ta, mở miệng, dùng giọng điệu ôn hòa của bề trên nói với bề dưới mà nói: "Thế nào, không nhận ra tôi sao?"
Câu hỏi này là hỏi cô ta.
"Có phần quen thuộc! Ông là ai?" Mộ Uyển Nhu híp híp mắt, không hạ phòng bị, hoài nghi nói.
Câu hỏi thẳng thừng, không có kính ngữ khiến người đàn ông nhíu mày, cảm thấy Mộ Uyển Nhu thật không có lễ giáo, vì thế cười lạnh một tiếng, nhưng không trả lời câu hỏi của cô ta mà tự nhiên ngồi xuống sô pha.
Tiện tay rót một chén trà xanh, đưa lên miệng.
Cử chỉ trấn định, dáng vẻ tao nhã của lớp người thượng lưu.
Ông ta nhàn hạ thoải mái khiến cho Mộ Uyển Nhu càng quẫn bách, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì.
Ông ta không mở miệng, Mộ Uyển Nhu cũng không dám nói lời nào, chỉ nắm chặt chồng tư liệu kia, yên lặng đáng sợ, khiến cô ta chột dạ, mồ hôi lạnh ướt lưng.
"Khẩn trương như thế làm gì?" Người đàn ông ngẩng đầu, thấy vẻ mặt phòng bị cùng cảnh giác của cô ta, bật cười: "Tôi là hổ sao? Cũng sẽ không ăn thịt cô. Ngồi đi."
Giọng nói và biểu tình đều mang dáng vẻ thành thục của một vị trưởng bối, so với ông ta, Mộ Uyển Nhu tự cảm thấy mình phản ứng quả thực như một đứa trẻ ngây thơ.
Nhưng, vẫn có chút do dự.
"Ngồi đi, tôi sẽ không hại cô. Nếu tôi muốn hại cô, cô sớm đã chết rồi." Người đàn ông cười hiền lành, híp mắt, nửa câu nói phía sau lại khiến Mộ Uyển Nhu trong lòng sợ mãi không thôi.
...